Trước khi phát hành album, Hoàng Hiểu Tuyền đã suy xét qua bên Hương Giang và bên phúc đảo, còn có các khu vực khác của Châu Á, rốt cuộc thế lực và lực ảnh hưởng của công ty đĩa nhạc Hải Báo đều tập trung tại các khu vực này, nên việc này Hoàng Hiểu Tuyền đã thương lượng qua với Vô Danh, vì thế khi sản xuất hai bài [Nữ nhân dễ bị tổn thương] và bài [Yên lặng là vàng], bọn họ đã ghi lại hai phiên bản, một là bản quốc ngữ, và một bản tiếng Quảng Đông, hai phiên bản đều được đặt ở trong album.
Khán giả tại hiện trường có hơn phân nửa là đã mua album của Vô Danh, nên tự nhiên đều đã nghe qua hai bài hát này, càng đừng nói hai bài hát này hiện tại đều có thứ hạng rất cao trêи các bảng xếp hạng âm nhạc, mỗi ngày các radio lớn cũng có rất nhiều người gọi hai bài hát này, mà phổ biến hơn vẫn là bản tiếng Quảng Đông.
Thật sự là hai bài hát này đều rất thích hợp dùng tiếng Quảng Đông biểu diễn.
Sở Triều Dương an tĩnh đứng ở giữa sân khấu rộng lớn, âm nhạc vang lên, khán giả liền an tĩnh lại, nghe cô biểu diễn.
Đoạn đầu tiên là cô dùng bản quốc ngữ hát một lần, các fans cũng sẽ khẽ ngâm nga theo cô, chờ đến đoạn thứ hai, Vô Danh mới dùng tiếng Quảng Đông biểu diễn.
Bài hát thực sự rất kinh điển, điều này là không thể nghi ngờ, nó kinh điển tới trình độ nào ư, khi vị siêu sao cấp thiên hoàng kia hát xong bài này, bài hát này đã được người ta đánh giá như vầy : Nếu vị siêu sao cấp thiên hoàng kia cả đời chỉ có một bài hát này, cũng là quá đủ.
Vốn dĩ bài hát này ở thế giới cũ của Sở Triều Dương được sáng tác ra giữa mâu thuẫn của hai vị thiên vương, đoạt giải vô số.
Từ ca từ đến giai điệu, đều có thể nói là siêu cấp kinh điển.
Về bối cảnh sáng tác, lúc ấy siêu sao thiên vương này đang trong giai đoạn tranh bá kịch liệt nhất với một siêu sao thiên vương khác, hai bên fans cắn véo nhau thập phần lợi hại, bọn họ dùng những ngôn ngữ sắc bén, bẩn thỉu nhất chửi bới vị siêu sao thiên hoàng này*, làm vị siêu sao thiên hoàng này cảm thấy cả thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, dưới tình huống đó, ca khúc tràn đầy tính nhân sinh này mới ra mắt.
*Để Mel giải thích cho những ai chưa hiểu : Thiên vương A đối đầu với thiên vương B, Fans hai nhà cắn nhau, ông A mệt mỏi quá, sáng tác ca khúc, nhờ đó lên được thiên hoàng.
Mà tình cảnh nguyên chủ Sở Y Huyên lúc trước cũng tương tự với vị siêu sao cấp thiên hoàng này, cả hai đều rơi vào bên trong thung lũng nhân sinh tuyệt vọng, bị giới truyền thông cũng như là fans đối thủ chửi rủa hàng ngày.
Ít nhất siêu sao thiên hoàng kia lúc trước còn có fans bảo vệ, nhưng Sở Y Huyên cái gì cũng không có.
Fans cô sở hữu đều chỉ là do yêu thích khuôn mặt của cô, người qua đường tấm tắc một hai câu, loại fans như vậy quả thật rất dễ xói mòn, thời điểm Sở Y Huyên vừa có một chút tai tiếng, bị cả giới giải trí bôi đen, thì trêи cơ bản là lúc đó tất cả mọi người đều thoát fans, chẳng có ai chịu ở lại bênh cô.
Thậm chí trong nguyên tác, cô còn bị người đại diện Lưu Duệ từng bước từng bước một tính kế, đẩy vào vực sâu.
“Nhưng cảm giác như cũng không đến nỗi nào, gạt giọt lệ đi, nhẹ nhàng nở nụ cười…… Nếu đã sai thì vĩnh viễn không thể đúng, nếu đã là đúng thì chẳng thể nào thay đổi.”
Bài hát này tuy rằng không giống nhiều ca khúc thi đấu khác, có rất nhiều âm cao, âm gió, âm luyến để bày ra kỹ xảo biểu diễn, nhưng nó lại là một ca khúc phi thường thích hợp để biểu diễn tại hiện trường.
Ở phương diện biểu diễn, Sở Triều Dương có một phen thiên phú khác, đó chính là ngộ tính của cô phi thường mạnh, khi cô hát ca khúc của người khác, cô không bao giờ bắt chước y chang, mà cô sẽ dùng lý giải của chính mình để suy diễn.
Tiếng ca cô rất chân thành.
Cho dù nghe không hiểu tiếng Quảng Đông, nhưng khi nghe qua bản quốc ngữ, đã biết ca từ, khán giả đều cầm lòng không đậu mà ngâm nga theo, đến cuối cùng, phảng phất như cả sân khấu đều đã bị tiếng ca của Vô Danh lôi kéo, tiến vào trong trạng thái tình cảm của cô, mọi người lớn tiếng hát theo, mấy vạn người tại hiện trường đều cất giọng hát, ca khúc tuy không kịch liệt, mà thật thà chất phác, nhưng lại phảng phất như có thể làm cho tất cả mọi người cảm nhận được, người biểu diễn ở trêи sân khấu kia đã phải một mình đối mặt với lời đồn đãi ở bên ngoài như thế nào, đã tuyệt vọng, đã bất lực, đã tiều tụy ra sao, lại từng bước từng bước một suy nghĩ thông suốt, trở thành Vô Danh hiện tại đang cất giọng ca hát ở trêи sân khấu.
Vô Danh, cô phải mang mặt nạ để ca hát, thậm chí không tiết lộ tên họ thật, có phải bởi vì như lời ca của cô, cô đã phải chịu đựng rất nhiều vu cáo và chỉ trích không ?
Bọn họ chưa bao giờ giống như thời khắc hiện tại này, thực sự rất muốn biết thân phận của Vô Danh.
Các fans tuy chỉ là nghe hát, nhưng nghĩ đến Vô Danh dưới tình huống mà bọn họ không biết đã phải một mình chịu đựng hết thảy chửi bới và chất vấn, là tâm bọn họ lại đau theo.
Hát xong một bài hát này, Đỗ Cảnh Khôn vẫn còn đang đắm chìm trong cảm xúc bài hát truyền đạt, trong lòng còn đang áy náy, đột nhiên liền thấy cô nương bên trái mình không kiềm chế được mà nghẹn ngào khóc lên, âm thanh yếu ớt nhưng lại to bất ngờ : “Vô Danh ! Tôi yêu cô !!!!”
Tiếp theo là vô số fans toàn trường cũng cùng nhau hò hét theo : “Vô Danh ! Tôi yêu cô !!!!”
“Chúng tôi vĩnh viễn ủng hộ cô !!!!”
Cả người Hàn Yên đều khóc đến không thể kiềm chế được.
( Mel : Không biết còn ai nhớ cô bé này không nữa ? )
Cô đã thi đại học xong rồi, thi đậu đại học Kinh Thị, thật ra vốn dĩ là cô không thể có cơ hội tới hiện trường xem thi đấu ca hát này được, nhưng lại không nghĩ tới, cô ngoài ý muốn trúng vé vào cửa được treo tặng trong đoàn fans của Vô Danh.
Cô còn đang nhọc lòng cho cuộc sống đại học của cô, cha mẹ cô cũng ngày đêm làm việc kiếm tiền đóng học phí cho cô, nhưng bà nội cô lại trực tiếp nói : “Con gái con đứa đọc sách nhiều như vậy có ích lợi gì, về sau còn không phải ở nhà nấu cơm à ? Tiếp thu nổi cái chữ cao trung là được !”
Bà cô như hận không thể lập tức đuổi cô ra ngoài làm công, từ đây vì em trai cô làm trâu làm ngựa.
Ở thời điểm mỏi mệt tuyệt vọng nhất, nghe được ca khúc [Đôi cánh ẩn hình] của Vô Danh, cô tựa như có dũng khí vô biên, càng thêm hăng hái nỗ lực, cô nhất định phải nỗ lực học tập, nỗ lực đi ra ngoài, hiện tại, cô rốt cuộc cũng được như lời ca ấy : Tôi rốt cuộc cũng nhìn thấy, những ước mơ kia đều nở hoa.
Tuy ước mơ của cô còn chưa có nở hoa, nhưng nó đã xuất phát.
Một bài hát của Vô Danh được biểu diễn xong, cũng có nghĩa là cuộc thi đấu đã sắp sửa kết thúc, nhưng tất cả mọi