WHAT???
Vô Danh phát hành album???
Cô mẹ nó đùa tôi đấy à???
Toàn bộ hơn nửa năm này Vô Danh đều chuẩn bị cho buổi biểu diễn lưu động, buổi biểu diễn vừa kết thúc, cả người liền lặn đi đâu không biết, nhóm paparazzi dùng kính lúp chuyên dụng cũng tìm không thấy, nếu không phải có việc của Cổ Duệ Chính, cô đăng một video trả lời phỏng vấn thì bọn họ còn tưởng rằng Vô Danh lại đột nhiên biến mất giống như cái cách mà cô đột nhiên xuất hiện ấy chứ.
Hiện tại mấy người lại nói
là Vô Danh phát hành album???
Nhóm truyền thông đều chấn kinh rồi nha!
Vốn dĩ toàn bộ bài viết còn đều đang đưa tin về Lư Du Nhiên, bây giờ toàn bộ đều xóa bản thảo đi hết, viết lại một lần nữa!
Viết về Vô Danh!
Tất cả các fans ca nhạc đang chú ý tới album của Lư Du Nhiên lập tức chạy đi chú ý album của Vô Danh, cho dù bọn họ không phải là fans của Vô Danh cũng ồ ạt chạy đi chú ý Vô Danh.
Biết làm sao được, Vô Danh hát dễ nghe a!
Còn có một bộ phận người là do tò mò, tò mò album của Vô Danh còn có thể duy trì được thanh thế như album đều tiên không, album tốt, chúng ta liền khen, không tốt, chúng ta liền chửi.
Dù sao truyền thông lúc nào chẳng như vậy.
Vốn dĩ các fans đều đang lên website Vô Danh khóc thút thít cầu an ủi, hình đại diện tất cả đều đổi thành biểu cảm chảy nước mắt QQ, hiện tại trực tiếp chuyển thành mở to hai mắt, sau đó đều ha ha ha ha ha ha cười như điên rồi.
Các cô sôi nổi chạy đến website Lư Du Nhiên official bình luận: “Cảm ơn mấy người đã làm công tác tuyên truyền miễn phí cho Vô Danh nhà chúng ta!”
“Quả là người tốt, cảm ơn vì đã làm công tác tuyên truyền miễn phí cho Vô Danh!”
“Cảm ơn cô vì đã làm công tác……”
Phía dưới từng dòng từng dòng, tất cả đều là lời cảm tạ.
Lư Du Nhiên nổi giận đùng đùng mở cửa xe đi xuống dưới, lại nghĩ có khả năng gặp phải paparazzi, dưới cơn tức đành phải lấy tay ôm mặt, chạy thật nhanh vào bên trong biệt thự, đến chỗ huyền quan rốt cuộc không nhịn nổi nữa, cầm bình hoa chỗ tủ đựng giày ở huyền quan lên..
Bang!
Các mảnh sứ nhỏ tức khắc cắt đứt tất chân của cô ta, chiếc đùi mảnh khảnh trắng nõn dần dần hiện lên một dòng máu đỏ tươi.
Trình Vĩ lập tức đi vào cầm cồn i-ốt lại đây tiêu độc cho cô ta, lại dùng băng keo cá nhân dán lên miệng vết thương, “Em bình tĩnh đã, album của Vô Danh như thế nào còn chưa biết được đâu, em cần gì phải tức giận với chính mình như thế!”
Lư Du Nhiên có thể không tức giận sao.
Cô ta lần thứ hai xuất hiện cảm giác vô lực không làm được gì giống như năm ngoái.
Cực cực khổ khổ vất vả một hồi, toàn may áo cưới cho người khác.
Vô Danh chính là trời sinh đã khắc cô ta!
Trong đầu Lư Du Nhiên bỗng nhiên toát ra một ý niệm, trong vòng này có rất nhiều người nuôi búp bê ma, Vô Danh này không phải cũng nuôi đó chứ?
Bằng không sao có thể tà môn như vậy?
Trình Vĩ cong lưng bế công chúa Lư Du Nhiên đã thả trôi suy nghĩ đến tận chân trời lên lầu.
Đến nay hắn vẫn còn tưởng rằng Lư Du Nhiên đá Cổ Duệ Chính vì hắn, trong lòng hắn đương nhiên là cảm thấy đắc ý với Cổ Duệ Chính, sau khi có được Lư Du Nhiên phương tâm kiêu ngạo, hai người lại ăn ý hợp nhau, thích cùng nhau thưởng thức.
Từ sau khi quen biết Lư Du Nhiên, đối với Trình Vĩ mà nói, các nữ nhân khác đều không có được hương vị như cô ta.
Được Trình Vĩ che chở ôm lên lầu, tâm tình Lư Du Nhiên vẫn không có bình phục, ngược lại lại tát một cái lên trên mặt Trình Vĩ.
Trong nháy mắt, giữa mày Trình Vĩ hiện lên một tia âm trầm, hắn hít sâu một hơi, cố nhịn xuống, ôm cô ta rồi thấp giọng dỗ dành: “Đều là anh không tốt, xin bớt giận, nhé?”
“Lúc ấy là do ngươi không tốt! Ngươi đúng là đồ phế vật vô dụng!” Từ trước đến nay, ở trước mặt Trình Vĩ, Lư Du Nhiên chưa bao giờ che dấu tâm tình, giờ phút này dưới sự khó thở liền tức giận chửi ầm lên.
Cô ta liếc đến sắc mặt khó coi của Trình Vĩ, ý thức được mình vừa nói gì, lập tức lạnh mặt nói: “Đã sớm bảo anh đi điều tra Vô Danh và người trong mộng, kết quả đến bây giờ cái gì cũng không tra ra!”
“Người trong mộng không phải đã viết ca khúc cho Cổ Duệ Chính rồi hay sao? Vậy hiện tại sao lại thế này?” Lư Du Nhiên quả thực muốn điên rồi, “Một album có tất cả mười hai bài hát, trong đó đã có 6 ca khúc là của người trong mộng!”
Album Vô Danh vừa mới phát hành, cô ta liền lập tức chạy đi mua một cuốn về, ngay khi nhìn thấy tên người soạn nhạc viết trên đó, trong tức khắc cô ta liền điên rồi, một cổ dự cảm không tốt bao phủ khắp người, làm cô ta cảm thấy đến cả thở cũng khó khăn.
Lại nghe được ca từ bên trong album, từ tiếng Hoa đến tiếng Quảng Đông, đến tiếng Anh, album này sử dụng những ba thứ tiếng!
Cô ta hít sâu một hơi, cố gắng khắc chế tính tình của mình, nhưng sắc mặt vẫn thập phần khó coi như cũ.
Trình Vĩ xoa xoa khuôn mặt vừa bị tát, đáy mắt đen tối, nói: “Anh đang hoài nghi hai khả năng, một là, những ca khúc này không phải bây giờ người trong mộng mới viết, chỉ sợ là người trong mộng sớm đã sớm viết xong từ lâu, chỉ chờ nhất cử thành danh, toàn thiên hạ biết; loại khả năng thứ hai.” Ánh mắt hắn càng thêm âm trầm, “Người trong mộng là cả một đoàn đội.”
Lư Du Nhiên như suy tư gì mà nói: “Tiếp tục nói.”
“Hiện tại anh đang hoài nghi loại khả năng thứ hai hơn, đoàn đội này của Vô Danh đã sớm tìm kiếm các tác phẩm trong dân gian, chọn ra các tác phẩm xuất sắc sau đó mua bản quyền.”
Bằng không rất khó giải thích tại sao người trong mộng có thể dùng một lần viết ra nhiều ca khúc kinh điển như vậy.
Tròng mắt Lư Du Nhiên xoay chuyển, “Mấu chốt nhất vẫn là Cổ Duệ Chính.”
Cổ Duệ Chính là người chế tác album, vậy các ca khúc hay trong album chắc chắn đều do hắn tuyển chọn, có thể chọn ra ca khúc hay trong số nhiều ca khúc như thế, đồng thời sau đó còn phải tiến hành biên khúc, sửa đổi lại giai điệu, biến nó thành phong cách của riêng mình, để làm được những điều này yêu cầu phải có ánh mắt thị trường tốt.
Lúc này Lư Du Nhiên không khỏi có chút hối hận, lúc trước cô ta không nên làm quá mức tuyệt tình.
Cô ta mịt mờ liếc mắt nhìn Trình Vĩ một cái, cắn cắn môi, ủy khuất mà rũ mi mắt xuống, “Lúc trước nếu không phải là vì anh……”
Trình Vĩ lập tức choàng lấy bả vai mảnh khảnh của cô ta, “Anh biết anh biết, được rồi, việc này anh sẽ nghĩ cách cho em, nếu không được thì chúng ta cũng tổ chức một cuộc thi âm nhạc, yêu cầu người ta gửi bài.”
Nhưng vấn đề là bọn họ không có người có ánh mắt thị trường nhạy bén được như Cổ Duệ Chính.
Lư Du Nhiên châm chọc mà cười nói: “Bất luận cái người trong mộng này là sớm đã viết ca khúc xong xuôi, chỉ chờ nhất cử thành danh, hay là thu thập từ dân gian, thì đều phải có sẵn, vậy khẳng định là đã viết xong xuôi từ trước, có bản thảo.” Cô ta híp mắt cười cười, “Chỉ cần là đồ có sẵn, muốn có cũng dễ thôi.”
Trình Vĩ lập tức hiểu ý tứ của cô ta, cũng cười rộ lên theo, “Việc này anh sẽ tìm người đi làm.”
Hiện nay, việc cấp bách là phải tra ra thân phận của Vô Danh.
Bọn họ đã quen biết Cổ Duệ Chính rất nhiều năm, cũng rất hiểu biết về hắn, hai năm trước kia Cổ Duệ Chính chưa gượng dậy nổi, hắn tuyệt đối sẽ không làm những việc đó, mà tính cách của hắn cũng sẽ không làm những việc này.
Vậy bản thảo của những ca khúc này, hoặc là là ở chỗ Vô Danh, hoặc là ở đĩa nhạc Hải Báo của Hoàng Hiểu Tuyền, cũng chỉ có đĩa nhạc Hải Báo mới đủ sức chứa được con quái vật khổng lồ này, mới có thể có nhân mạch và tài nguyên để làm những điều này, tích lũy được nhiều ca khúc tốt như vậy.
Tám chín phần mười là ở chỗ của Hoàng Hiểu Tuyền.
Bọn họ đã có nhận thức mới về nội tình của đĩa nhạc Hải Báo, đây tuyệt đối không phải là một giống như truyền thông Tinh Không mới thành lập được hơn 5 năm có thể so, nếu không phải sau lưng truyền thông Tinh Không còn có tập đoàn Trung Thịnh, lại nếu không phải Lư Du Nhiên vì muốn bám lên người Đỗ Cảnh Khôn, thì lúc trước, sau khi trở nên nổi tiếng, cô ta có thể đến công ty này sao?
Chẳng qua việc này cô ta tuyệt đối không thể nói với Trình Vĩ.
Hai người liếc nhau, đều nghĩ đến nên dùng phương pháp gì đi thăm dò chỗ Hoàng Hiểu Tuyền.
“Bên Vô Danh cứ tiếp tục để Hà Vĩ Trạch đi điều tra!” Lư Du Nhiên gắt gao siết chặt nắm đấm: “Dù chỉ còn một khả năng nhỏ cũng không được buông tha.”
Bởi vì trước kia