Sở Triều Dương thay đổi làm cho mẹ Sở tràn đầy vui mừng, nhưng đồng thời cũng thấy rất đáng tiếc vì để trưởng thành, ông trời đã bỏ lỡ nhiều năm của con gái bà như vậy.
Đứa con gái ở trong trí nhớ của bà rất kiêu ngạo, còn có chút tùy hứng nhưng sau vụ việc kia cô đã trở nên khoan dung, hiểu chuyện, văn nhã hơn rất nhiều, cô hiếu thuận với cha mẹ và cưng chiều con cái, bà chỉ cần nhìn vào đôi mắt kia là bà có thể khẳng định được điều đó.
Mẹ Sở gọi điện thoại cho cha Sở : “Dương Dương nhà chúng ta bây giờ đã trưởng thành, trong lúc chúng ta không thể thấy được, tựa như nó đã cố gắng thay đổi bản thân rất nhiều, nó còn hay phụ giúp tôi nấu cơm, mà ông biết rồi đấy, từ nhỏ đến lớn nó đã đụng vào bếp núc bao giờ đâu, chẳng biết tự bao giờ đã biết làm những việc này a.” Bà lau nước mắt : ” Mình nhìn qua thì thấy nó có vẻ có cuộc sống hoàn hảo, sung sướиɠ nhưng mà không biết đằng sau đó nó đã phải chịu bao nhiêu đau khổ đâu, lúc mang thai trêи người toàn là xương cốt, thịt còn chẳng nặng nổi hai cân, ôi tim của tôi…” Bà lại nói tiếp : ” Sau đó lại còn thiếu máu nữa, lúc tôi hầm canh xương bồi bổ cho nó, nó cũng không muốn ăn, đều là vì giữ dáng đóng phim a.”
Cha Sở cũng thở dài : ” Tính tình nó từ nhỏ đã quật cường, có bao giờ nghe chúng ta nói cái gì đâu.”
Cha Sở mẹ Sở cũng hay bỏ đi cho qua, trước kia, mỗi lần bọn họ gọi điện cho con gái mình, nó đều dùng thanh âm không kiên nhẫn mà nói lại : “Ba mẹ có biết bây giờ con có rất nhiều áp lực hay không ? Có thể đừng tiếp tục làm phiền con được không ?.”
Đã làm cha, làm mẹ thì luôn nhớ rõ những lúc con cái đối xử tốt với mình, còn những lần bọn nó đối xử không tốt, bọn họ đều sẽ quên dần theo thời gian hoặc tự mình lí giải thành do nó có lí do khác chứ nó vẫn đối xử tốt với mình.
Mẹ Sở cũng như bao bà mẹ bình thường khác, luôn cảm thấy con gái mình rất tốt, đã có thể được như bà mong muốn.
Qua lần gọi điện này, cha Sở cũng an tâm một ít.
Ông với mẹ Sở là bạn học từ thời cao trung của nhau, cuộc sống hai người vẫn luôn trôi qua bình bình đạm đạm, chưa từng gặp phải sự kiện oanh liệt nào cả.
Trước kia hai người vẫn luôn ở bên nhau, hiện tại lại tách ra khiến cho cha Sở cảm thấy cuộc sống của ông chỉ như một vòng tuần hoàn nhàm chán, ban ngày lên lớp dạy học, luyện đề thi cho học sinh nên ông còn không có cảm giác gì, nhưng mỗi ngày trở về một mình sau tiết tự học buổi tối, ký túc xá đều tối đen như mực, cảm giác cô quạnh, lạnh lẽo tràn lan, không có nửa điểm ấm áp nào cả.
Mẹ Sở không ở nhà, tựa như đã mang một nửa âm thanh trong thế giới của ông đi, cũng may mỗi ngày ông rất bận, lại còn số nợ kếch xù của con gái đè nặng trong lòng ông, nên cũng không còn thời gian tư tưởng những chuyện lung tung, chỉ là mỗi buổi tối, hai vợ chồng đều phải nói chuyện điện thoại tâm sự ít nhất nửa giờ, nghe âm thanh ôn nhu của mẹ Sở, đáy lòng ông mới thấy an ổn một chút.
Từ đôi vợ chồng trẻ mới cưới tới đôi vợ chồng già lâu năm, hai người họ như là đã lâm vào sự cuồng nhiệt của một xúc cảm tình yêu tới muộn, càng nói chuyện càng thêm nhớ đối phương, hai người chỉ cần có thời gian rảnh đều sẽ gọi điện cho nhau.
Đỗ Cảnh Khôn cũng đã đợi một thời gian dài, chờ Sở Triều Dương tới cầu xin hắn tha thứ, lại không nghĩ tới cư nhiên nhìn thấy tin tức cô đem toàn bộ giày dép quần áo đi bán.
Đây là cô đang thông qua truyền thông giả bộ đáng thương với hắn ư ?
Đỗ Cảnh Khôn cười lạnh, xem ra thủ đoạn cũng khá cao tay, nhưng như này vẫn còn chưa qua mặt hắn được đâu.
Hắn sờ sờ lên đôi môi đơn bạc kia, ánh mắt hiện lên một tia lệ khí : “Không cho cô ngã thảm một chút, thì làm sao mà cô ngoan được ?”
Sở Triều Dương đương nhiên là không biết điều đó, lúc này cô còn đang cùng mẹ Sở nói chuyện vụn vặt với Tiểu Trừng Quang đấy.
“Trẻ con bây giờ đều thích ngồi ô tô nhỏ*, chờ nó lớn một chút thì chúng ta mua cho nó một chiếc nhỉ, còn cả ván trượt, giày trượt patin** nữa. Mẹ thấy mỗi buổi tối ở tiểu khu đều có rất nhiều thằng bé tập chơi ván trượt, lái ô tô đấy, trẻ con ấy à, vẫn là chạy nhảy nhiều mới năng động, hoạt bát được.” Mẹ Sở nhìn Tiểu Trừng Quang với khuôn mặt đầy khả ái.“Lại chờ nó lớn một chút, mình sẽ đưa nó đi tham gia lớp võ thuật, học từ năm sáu tuổi đến mười sáu tuổi là có thể học được năng lực tự bảo vệ mình rồi.” Sở Triều Dương cũng giống như bao người mẹ khác, vì an toàn của con mình mà phát sầu “Mấy năm gần đây, trẻ con gặp phải quá nhiều tai họa ngầm.” Cô sờ sờ đầu Tiểu Trừng Quang, lại nói với mẹ Sở : “Đúng rồi, mẹ, những lúc con không ở nhà, mẹ để ý Tiểu Trừng Quang một chút, đừng để bất cứ ai xem hay là động chạm vào ngực hoặc quần cộc của nó.”
Bây giờ, không chỉ riêng các bé gái không an toàn, các bé trai cũng rất không an toàn, rất nhiều tội phạm nhằm vào trẻ nhỏ đều là người quen, người thân gây án, mình không thể biết được người bên cạnh mình có ý đồ gì với đứa nhỏ hay không .
Nói xong cô bế Tiểu Trừng Quang lên, nhìn vào đôi mắt cậu, nói : “Tiểu Trừng Quang đã nghe mẹ nói gì chưa, không được để bất cứ ai xem hay là chạm vào ngực hoặc là chỗ quần con biết chưa ?”
Cô khoa tay múa chân mô tả cho cậu hiểu, mặc kệ cậu có hiểu hay không thì cô cũng phải dạy cho cậu những kiến thức xã hội ngay từ nhỏ.
Nói xong cô liền bế Tiểu Trừng Quang ngồi lên đùi mình, ôn nhu xoa xoa gương mặt cậu, còn cầm tay cậu chơi một vài trò chơi nho nhỏ.
Tiểu Trừng Quang không chớp mắt mà nhìn cô, dưới đáy mắt nhàn nhạt lóe lên sự tò mò và tìm tòi nghiên cứu, cứ như là cậu đang nhìn một sinh vật mới lạ.
Sở Triều Dương cảm thấy cậu như vậy rất chi là đáng yêu, cô vừa ngồi nhâm nhi đồ ăn vừa cùng nói chuyện với mẹ Sở : “Đứa nhỏ này cứ như là một ông cụ non, thật sự giống như nó hiểu những gì mà chúng ta nói.”
” Cùng không phải nó không hiểu. Con cho rằng bọn nhỏ không biết cái gì nhưng mà thật ra bọn nó khá thông minh đó.” Mẹ Sở lại chia sẻ kinh nghiệm chăm con của mình : ” Khi con còn nhỏ í, mới được có mấy tháng tuổi thôi mà có người bên cạnh nói con xấu là con sẽ lập tức nổi giận ngay.”
” Thật ạ ?”
Mẹ Sở nói : ” Bọn trẻ con nghe không hiểu người lớn nói gì nhưng mà bọn nó có thể dựa trêи biểu tình của người nói mà đoán xem là họ nói xấu hay là đang khen bọn nó, trẻ con hay mẫn cảm và khá thông minh nữa.”
Sở Triều Dương liền nhìn Tiểu Trừng Quang đang nằm ở trong lòng ngực mình, cô cảm thấy ông cụ non Tiểu Trừng Quang có biết bao nhiêu là đáng yêu, vẫn luôn nhịn không được mà thân mật ôm cậu, ảnh chụp cậu trong máy điện thoại của cô còn nhiều hơn ảnh chụp của cô.
Cô đang chuẩn bị làm vài cái album kỉ niệm với cậu, rồi