Đỗ Cảnh Khôn vốn dĩ cà lơ phất lơ không ăn chay không ăn mặn* cũng không có ai có thể ngăn cản hắn, sau lời hắn vừa nói ra, mọi người liền biết Sở Y Huyên bị bỏ rơi, mọi người lập tức náo loạn, nói cô muốn gả vào hào môn đến điên rồi.
*Không ăn chay không ăn mặn : Kiểu như không thích nghe bợ đỡ hay xúi dại từ người khác nhưng cũng không thích bị người ta chê bai.
Các loại tin đồn thật thật giả giả như một chậu nước bẩn hắt vào mặt cô.Nước cống hôi thối bao nhiêu, thanh danh hiện tại của cô liền hôi thối bấy nhiêu, quả thật giống như chuột cống, người người đều đòi đánh.
Tin đầu đề trêи mạng đều là ‘ Sở Y Huyên cút khỏi giới giải trí ‘, các loại quảng cáo, chương trình gameshow cô nhận trước đó đều bị hủy bỏ, tiền vi phạm hợp đồng lên tới 25 triệu nhân dân tệ*.
*25 triệu nhân dân tệ của Trung Quốc = 84.401.915.363,33 nghìn đồng của Việt Nam =)) đắt kinh hồn.
Sở Triều Dương không biết ý nghĩ trong lòng chị Dương , thấy mình nấu khá nhiều cháo, bèn hỏi chị Dương: “Chị Dương ăn cơm chưa? Cùng em ăn một ít cháo nhé?”
Chị Dương rút một điếu thuốc ra, nghĩ đến trong phòng còn có trẻ em, lại buông điếu thuốc xuống, thần sắc hờ hững nói:”Không cần, tôi chỉ nói vài câu rồi rời đi thôi.”
Cô ấy đứng lên, đánh giá phòng khách một vòng, lại thấy thùng rác bên cạnh hỗn độn, ngữ khí lạnh nhạt: “Bây giờ mấy hợp đồng tốt của cô đều mất hết rồi, mấy hợp đồng khác cũng bị hạ giá, chuyện đã đi đến bước này, toàn bộ đều phải chi trả tiền vi phạm hợp đồng, tiền vi phạm hợp đồng hình như là 25 triệu nhân dân tệ, những hoạt động khác cũng tạm dừng, trong khoảng thời gian này cô ở nhà nghỉ ngơi cho tốt.”
Sợ cô gái có nội tâm như đứa trẻ này chịu không nổi kϊƈɦ thích, sẽ làm ra việc gì ngốc nghếch, giọng nói của chị Dương mềm mại hơn “Giới giải trí chính là như vậy, hôm nay đứng trêи đỉnh của vinh quang, ngày mai có thể đen tới bốc mùi, nếu lúc trước em nghĩ đến sự nghiệp một chút, bằng với nhan sắc của em cũng sẽ không đi đến bước này, chị cũng đã sớm nói qua, bất cứ ai em cũng không thể dựa vào, chỉ có công việc của chính em mới có thể cứu vớt tất cả!”
Đáng tiếc, sau khi cô ấy nghe xong thì như nào chứ ?
Cô cũng lười nói thêm nữa, chỉ nói thêm một câu: “Cho dù Đỗ tổng không nhận đứa con trai này, Đỗ lão gia cũng sẽ không thể không nhận đứa cháu này, em nhớ đối tốt với thằng bé.”
Chị Dương nói xong, cầm túi muốn rời đi.
“Chị định đi ngay á?” Sở Triều Dương kinh ngạc,chị ấy mất công đánh xe tới đây, cũng chỉ ở lại vài phút thôi sao?
Chị Dương đưa lưng về phía cô hơi hơi nghiêng đầu: “Còn có việc gì?”
“Ặc.” Sở Triều Dương nghĩ nghĩ, chớp chớp mắt:”Làm phiền chị mua guitar giúp em được không?”
Làm một người ca sĩ, cho dù ở trong mơ, cô cũng hi vọng có thể làm bạn cùng guitar.
Chị Dương đeo kính râm lên: “Ừ, tý nữa tôi sẽ bảo tiểu Trần đưa tới.”
Tiểu Trần tên đầy đủ là Trần Đan Ni, là trợ lý của nguyên chủ, cô ấy là một nữ sinh viên đại học năm cuối, học tạo hình hoá trang, tay nghề rất tốt.
Chị Dương đi rồi, Sở Triều Dương tiếp tục tới phòng tắm tắm rửa, lúc nhìn đến người trong gương, cho dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước, cô vẫn bị cô gái xinh đẹp trong gương ấy dọa sợ.
Không biết vì duyên cớ gì, gương mặt của nữ phụ này có năm phần giống với gương mặt của cô, chỉ là gương mặt này so với cô trẻ hơn, cũng tinh xảo hơn, đẹp mắt hơn.
Gương mặt trước kia của cô vốn đã xinh đẹp rồi, nhưng khi so với gương mặt trẻ hơn mười tuổi này, xinh đẹp lại tăng gấp mười lần.
Nét mặt như hoa đào, mặt mày chứa chan tình tứ, lệ rớm rưng rưng, rơi ra nhè nhẹ*.
*Nguồn từ bạn NeNgoz ahjhj
Người trong gương không mang vẻ đẹp diễm lệ lóa mắt, mà lại thiên về thanh thuần, điềm tĩnh, văn nhã nhiều hơn, mấy tổ hợp từ này nghe thì có vẻ là một tướng mạo nhạt nhẽo, nhưng cố tình cô lại mang cho người ta cảm giác thập phần kinh diễm, khiến người ta liếc mắt một cái liền không thể dời ánh mắt, làn da tốt tựa như ánh sáng nhu hòa, sau khi sinh xong đứa bé cũng không nhìn ra trêи mặt có bất cứ dấu hiệu tàn phai nhan sắc nào cả.
Thời điểm ở trong giấc mộng kia, cô đã cảm thấy nữ xứng thật xinh đẹp,bây giờ lại nhìn tận mắt nhan sắc này, cho dù cô là một nữ nhân, nhưng vẫn như trước có cảm giác hơi hơi hít thở không thông. Cô ấy đẹp thanh lệ động lòng người.
Khó trách nữ phụ này ở trong mơ dù không có kỹ thuật diễn xuất, chỉ bằng vào vẻ đẹp này liền có thể đứng vững một chỗ trong giới giải trí hỗn loạn này, đứng vững vị trí tiểu hoa đán chuyên đảm nhận các vai diễn thần tượng, mỹ nữ, tuy rằng cô ấy chỉ là một bình hoa nhưng vẫn có thể đem lại hiệu suất không nhỏ.
Cô đem tóc vuốt ra sau đầu, lộ ra toàn bộ gương mặt, nhìn sát lại gần người ở trong gương, càng thấy đẹp không gì sánh được.
Người trong gương nhìn khoảng 20 tuổi, dáng người cao gầy, da thịt trắng nõn, đôi mắt trong trẻo có thần, lông mi dày cong như cánh quạt.
Thật trẻ trung, thật xinh đẹp.
Sở Triều Dương sờ sờ khuôn mặt, cô cảm thấy có thể vì gương mặt trong gương của mình làm cho sướиɠ chết. “Ma kính a ma kính, ngươi mau nói cho ta biết, trêи thế giới này ai là mĩ nhân xinh đẹp nhất.*” Cô nghiêm trang hỏi gương.
*Kiểu kiểu “gương kia ngự ở trêи tường thế gian ai đẹp được dường như ta”. =))
“A, tiểu chủ nhân xinh đẹp của ta, ngài chính là nữ nhân xinh đẹp nhất trần đời !” Cô bỗng nhiên biến thành bộ dạng nịnh nọt, dùng giọng kinh ngạc mà nói.
Nói xong chính cô cũng ngượng ngùng nở nụ cười, từ ngăn kéo lấy ra bàn chải đánh răng mới để đánh răng rửa mặt, nhìn thấy trêи bàn đã đầy đủ mĩ phẩm dưỡng da, liền bắt đầu skincare.
Tuy rằng cô đã gần ba mươi tuổi, nhưng ở trong giới giải trí, cho dù cô không dựa vào sắc đẹp mà nổi tiếng, cũng yêu cầu phải cẩn thận chăm sóc gương mặt. Dưỡng da trở thành việc quan trọng nhất trong ngày của cô.
Sau khi sấy tóc, nhìn thấy thời gian đã trôi qua khá lâu, chính cô cũng thấy đói hoa mắt chóng mặt, cần được ăn.Cô liền vào bếp bưng ra hai chén cháo đặt trêи bàn, rồi sờ sờ ly sữa bò, đã ấm.
Cô vào phòng, nhẹ nhàng đẩy đẩy cậu bé kia: “Bảo bối? Bảo bối?”
Cơ thể đứa bé bỗng nhiên cứng đờ.
Sở Triều Dương thấy cậu tỉnh lại, liền dùng động tác nhẹ nhàng bế cậu lên,rồi đi đến phòng khách, đặt cậu ở trêи đùi, đem bình sữa trêи bàn đút cho cậu từng ngụm từng ngụm.
Vốn dĩ nhân lực trong cô nhi viện luôn không đủ, nên đều là để anh chị lớn đi trông các em nhỏ, cho nên cô từ nhỏ đã đi theo các dì trong cô nhi viện chăm sóc mấy em nhỏ khác, về sau dù đã có công việc cô vẫn thường quay về cô nhi viện thăm tụi nhỏ, nên đối với cô, việc chăm trẻ nhỏ cô đã thuần thục từ lâu.
Đứa nhỏ ngoan ngoãn để cho cô ôm, không kêu một tiếng nào. Nó cũng đã lớn đến độ có thể ăn đồ ăn, nhưng cháo lại quá nóng, nghĩ lại đứa bé chắc hẳn đã đói, nên cô liền đút hắn uống sữa.
Sau khi cho hắn ăn, chính cô cũng đói không chịu nổi, liền ăn hai chén cháo lớn, ăn xong cô có cảm giác như cả người mình đang sống lại.
Đều nói trong giấc mộng hình như không ăn không được thức ăn, cô chẳng phải vừa ăn cháo hay sao, đều nói trong mộng không thấy rõ mặt người, chẳng phải cô vẫn quan sát kĩ được từng