Nhân viên công tác thấy Sở Triều Dương đi ăn mà vẫn còn đeo mặt nạ thì trí tò mò lập tức bị kϊƈɦ thích.
Chu đạo liền trực tiếp hỏi : “Aiii, Tiểu Dương, ở đây cũng không có ai là người ngoài, như nào mà cô vẫn còn đeo mặt nạ chứ ? Không khó chịu sao ?”
Bờ biển mùa hạ chính là rất rất nóng.
Hồi Sở Triều Dương mới tới đây, cô cũng không thể để mọi người gọi cô là Vô Danh được vì vậy cô liền tự giới thiệu : “Mọi người cứ gọi tôi là Tiểu Dương cũng được.”
Vì thế, mọi người đều tự động lý giải từ ‘Dương’ trong ‘Tiểu Dương ‘ chính là họ của cô.
Sở Triều Dương cũng không có giải thích.
Cô rất thích ăn hải sản, nhưng lại không thích uống rượu, vì vậy lúc này đây cô vẫn rất tỉnh, nghe vậy liền vuốt ve mặt nạ nói : “Tình huống đặc thù, tình huống đặc thù, không phải do tôi sợ tháo mặt nạ xuống lại dọa mọi người chạy hết đi hay sao.”
Mọi người liền cho rằng là cô đã bị hủy dung rồi, không thể không đeo mặt nạ.
Sở Triều Dương cũng chỉ cười cười.
**
Thời đại này điện thoại còn chưa thể gọi video mà chỉ có thể gọi điện thoại thông thường.
Buổi tối sau khi trở về, cô liền gọi điện thoại cho Tiểu Trừng Quang.
Tiểu Trừng Quang vẫn tức giận mà nhận điện thoại, cậu luôn không nói lời nào.
Còn Sở Triều Dương lại không ngừng nói : “Bảo bảo, mẹ rất nhớ con nha, con có nhớ tới mẹ không ?”
“Hôm nay mẹ phải làm việc rất vất vả, nhưng chỉ cần bây giờ bảo bối nói một câu thôi thì mẹ sẽ không vất vả nữa.”
“Bảo bối, con gọi một tiếng mẹ có được không ? Mẹ rất muốn nghe a ~”
“Mẹ !” Thanh âm cậu nhẹ nhàng ngượng ngùng mà kêu lên.
Trời ạ, Sở Triều Dương tức khắc liền cảm thấy thoải mái tựa như cô vừa được uống một cốc nước đá mát lạnh vào ngày hè nóng bức, tựa như băng tuyết vừa tan ra, xuân về hoa nở.
Nghe được điện thoại từ con gái, mẹ Sở liền mạnh mẽ thở phào nhẹ nhõm một hơi, đầu bên kia điện thoại cất tiếng nói : ” Con không ở nhà, Tiểu Quang đều giận dỗi cả ngày trời, đến bây giờ còn chưa chịu tắm rửa cơ, ai cũng không cho chạm vào.”
“Sao lại có thể không tắm rửa được ? Bảo bối ngoan, ngoan ngoãn đi tắm rửa đi, vừa tắm mẹ vừa nói chuyện với con được không ?”
Lúc này Tiểu Trừng Quang mới ngoan ngoãn để mẹ Sở bế đi tắm rửa, bên kia điện thoại còn loáng thoáng nghe được tiếng nước, Sở Triều Dương cũng không ngừng nói chuyện điện thoại với cậu, chờ đến lúc cậu tắm xong, mẹ Sở muốn bế cậu về phòng ngủ của bà để dẫn cậu đi ngủ thì dù thế nào cậu cũng không chịu đi, khăng khăng phải ngủ ở phòng của Sở Triều Dương.
Sở Triều Dương nghe được động tĩnh ở đầu bên kia liền vội vàng nói : “Mẹ, Tiểu Trừng Quang muốn ngủ một mình nên mẹ cứ để cho nó tự ngủ đi, chỉ cần đóng tã giấy cho nó là được.”
Tiểu Trừng Quang vừa nghe được từ tã giấy thì khuôn mặt nhỏ liền lập tức đỏ lại, đôi mắt sóng sánh nước, nhưng cậu vẫn an tĩnh nằm trêи gối nhìn điện thoại di động.
Sở Triều Dương nói chuyện điện thoại với mẹ Sở : “Mẹ, mẹ mua thêm cho Tiểu Trừng Quang một con thú bông nhỏ để nó ôm, còn có vài món đồ chơi mềm mại khác, rồi lại lấy một bộ quần áo của con nhét vào trong lồng ngực của nó nhé !”
Bác sĩ đã từng nói qua, khi mẹ không ở bên cạnh, thì ban đêm khi đi ngủ trẻ nhỏ thường hay bất an, ngủ không ngon, cho nên mới đem quần áo của mẹ đặt ở bên người trẻ nhỏ, trẻ nhỏ ngửi được mùi hương quen thuộc thì nó tự khắc sẽ thấy an tâm.
Cô biết với công việc của mình thì có khả năng là về sau cô sẽ không thể thường xuyên về nhà được, cho nên mỗi tối trước kia cô đều đặt một con thú bông ở trêи giường, để nó cùng nhau ngủ với Tiểu Trừng Quang, ngoài ra còn có cả một con cá ngựa trấn an* nữa.
*Cá ngựa trấn an : Kiểu dạng một thứ đồ chơi của trẻ nhỏ có tác dụng phát ra âm thanh dễ nghe, giúp ru ngủ, thích hợp cho trẻ em sơ sinh. Trong trường hợp này, thứ đồ chơi đó có hình con cá ngựa.
Trẻ con một hai tuổi vốn không còn cần tới cá ngựa trấn an, nhưng con cá ngựa nhỏ này phát ra một thứ âm thanh cực kỳ dễ nghe tựa như một dòng nước suối nhỏ chảy róc rách, vì vậy cô mới mua một cái để Tiểu Trừng Quang có thể dễ dàng chìm vào giấc ngủ hơn, hiện tại cô không ở nhà cũng còn có cá ngựa nhỏ và thú bông cùng làm bạn với cậu.
“Bảo bối nhà ta là dũng cảm nhất, đến cả mẹ còn không dám ngủ một mình nữa là, bảo bối thật giỏi quá đi !” Trong điện thoại, Sở Triều Dương vẫn tiếp tục cổ vũ cậu, “Hôm nay cá ngựa trấn an và thú bông nhỏ sẽ bồi Tiểu Quang ngủ nhé, Tiểu Quang nhớ ngủ thật ngoan ngoãn rồi ngày mai mẹ liền trở lại được không ?”
Tiểu Trừng Quang không nói lời nào, hai mắt cậu mở to không ngủ được.
Mẹ Sở liền nôn nóng mà nói : “Đôi mắt nó còn mở to hơn cả chuông đồng kia kìa, có mà ngủ được ấy.”
“Bảo bối nhắm mắt lại nào, để mẹ hát cho con nghe được không ?” Âm thanh cô so với nước còn muốn mềm nhẹ hơn : “Bảo bối ~ Ngủ đi nào ~”
Đêm nay, Tiểu Trừng Quang phá lệ khó ngủ, cô ru cậu rất lâu, nhưng đôi mắt cậu vẫn mở to, chẳng sợ mệt nhọc, cậu vẫn cố chấp nhìn chiếc di động ở đầu giường, mẹ Sở ngồi cạnh mép giường cũng cảm thấy nôn nóng thay, hận không thể gắp con gái mình trở về ngay lập tức.
Nhưng sức kiên nhẫn của Sở Triều Dương rất tốt, cô vẫn luôn nhẹ giọng cất tiếng hát, không hề than phiền dù chỉ một câu, thẳng đến khi cả mẹ Sở cũng bị ru ngủ rồi, cuối cùng Tiểu Trừng Quang mới nhịn không được mà ngủ mất, lâm vào ác mộng.
Trong bóng đêm, cậu gắt gao ôm con thú bông nhỏ trong lòng ngực, thân thể cũng không tự giác mà cuộn tròn lại như một đứa trẻ hồi còn trong bụng mẹ, nho nhỏ một đoàn.
Điện thoại vẫn luôn không có tắt đi, bởi Sở Triều Dương thật sự rất luyến tiếc,