Ở chung hai ngày, tổ nhân viên công tác trong đoàn làm phim đều rất thích Sở Triều Dương, tính tình cô vừa hào phóng, thẳng thắn lại thành khẩn.
Bọn họ nghe nói cô muốn sớm trở về để bồi con trai ăn sinh nhật đã gây cho mọi người và Triệu đạo ấn tượng rất tốt : “Chúng ta làm nghề này, rất ít khi có thể làm chủ thời gian, thời gian bồi người nhà cũng ít đi rất nhiều, nếu như có thể trở về thăm bọn họ thì tốt nhất là cố gắng chăm họ nhiều thêm một chút.”
Sở Triều Dương vẫn luôn cảm thấy, nhân phẩm của những người yêu gia đình mình đều sẽ không quá kém, cho nên cô rất thích những người yêu gia đình mình, tức khắc cô liền cảm thấy Triệu đạo quả thực đã thân thiết nói lên tâm tư của mình đối với con trai, vì vậy cô cứ thao thao bất tuyệt* mãi với ông.
*Thao thao bất tuyệt : (nói hoặc viết) liên hồi, hết cái này sang cái khác, tưởng như không bao giờ dứt.
Vóc dáng Triệu đạo không cao, đầu trọc, mặt vuông, nhìn qua khoảng chừng bốn mươi tuổi, trong nhà có hai đứa nhỏ, đứa lớn đã mười một tuổi, còn đứa nhỏ mới ba tuổi, khi hai người nói đến con cái của mình, quả thật là rất có tiếng nói chung.
Vì thế nhân viên công tác đều nhìn Sở Triều Dương và Triệu đạo như hai người rất giỏi trong việc chăm sóc trẻ nhỏ, Triệu đạo là người có kinh nghiệm, còn Sở Triều Dương lại là mẹ trẻ, cho nên họ liền thỉnh giáo hai người các loại tình huống khác nhau, vẻ mặt tràn đầy biểu tình hiếu học và cứ làm như là họ vừa học được rất nhiều tri thức bổ ích, quả thật là kϊƈɦ thích Triệu đạo nói không ngừng.
Nhân viên công tác có trẻ nhỏ trong nhà cũng gia nhập vào cuộc trò chuyện, câu chuyện lại quay về một tình huống quen thuộc, lại có một người hỏi cô : “Tiểu Dương, thật không nhìn ra, tuổi cô còn nhỏ như vậy mà đã kết hôn sinh con rồi đấy.”
Sở Triều Dương liền cười mỉa : “Nhìn tuổi trẻ vậy thôi chứ thật ra là bảo dưỡng tốt đấy ạ.”
Dù sao mọi người đều nghĩ là cô đã ba mươi tuổi, chủ yếu là do cách nói chuyện cùng với một ít giá trị quan của cô khá thành thục, rất có ý nghĩ của riêng mình, không giống với các nghệ sĩ trẻ tuổi khác, cũng không có sự hấp tấp cùng với nóng vội của các nghệ sĩ trẻ tuổi.
Sau khi Sở Triều Dương cáo biệt đoàn làm phim xong thì vội vàng bắt xe ra sân bay.
Trời tháng sau, thời tiết thay đổi thất thường.
Thời điểm ở Á Thị mặt trời vẫn còn nhô lên cao, nắng như đổ lửa, vậy mà khi đến Kinh Thị trời bỗng dưng mưa to, tuy rằng cô có che ô đi bộ đến khách sạn chỉ trong vòng năm sáu phút, nhưng va li kéo theo vẫn bị ướt hết, nước bùn vẩn đục lại bắn hết lên chân cô, nếu như cô không dùng nước sạch rửa qua chân, cô sợ khi ngâm chân trong nước bùn quá lâu, vi khuẩn sẽ làm da chân cô bị bong tróc ra hết mất.
Nhưng lúc này cô cũng không còn quản được nhiều như vậy, cô đem va li vẫn còn đang dính bẩn ném thẳng vào cốp sau xe, rồi vội vàng mở cửa xe lái về nhà.
Hiện tại đang là ban đêm, trời mưa đặc biệt lớn, sấm sét ầm ầm, tia chớp nổ đầy trời, phảng phất như có người vừa phi thăng độ kiếp*.
*Bên Trung cho rằng khi một con người bình thường sau khi tu luyện mà muốn được thành tiên thì phải trải qua phi thăng độ kiếp, chịu hàng ngàn hàng vạn tia sét đánh trúng, nếu sống thì mới có thể thành tiên.
Sở Triều Dương vội vàng vì cô muốn có thể kịp bồi Tiểu Trừng Quang ngủ, cho nên dọc theo đường đi cô không hề trì hoãn, nhưng cũng không dám đi quá nhanh, cần gạt nước gạt liên hồi.
Kinh Thị là một thành phố rất lớn, cho nên có tới vài cái sân bay, sân bay Sở Triều Dương chọn tên là sân bay Bạc Hồ, ý nghĩ cũng như tên, bên cạnh sân bay có một khu hồ phong cảnh, nằm ở phía Đông của Kinh Thị, đây là một hồ nước rất lớn, vây quanh ba mặt hồ đều là núi, núi non trùng điệp, cây rừng xanh mướt, phong cảnh tú lệ, Sở Triều Dương muốn lái xe trở về nhà bắt buộc phải đi qua đây, xung quanh đều là vườn cây, sinh thái chủ yếu cũng là nông trang, buổi tối rất yên lặng.
Hiện tại đã là ban đêm, lại gió to mưa lớn như vậy, tầm mắt chịu cản trở, cho nên cô liền để đèn xe ra xa, buổi tối nơi này cũng không có người, rất hẻo lánh, đến cả cameras bên đường cũng không có mấy cái, vì vậy cô cũng không còn tâm tư gì mà ngắm phong cảnh nữa, một lòng một dạ lái xe trở về nhà, tốc độ xe không nhanh cũng không chậm.
Ở trong đêm mưa như vậy, cô ngẫu nhiên có gặp được một chiếc xe đi ngược chiều, trong lòng phá lệ có cảm giác an toàn, chẳng qua cô vẫn kỳ vọng sẽ gặp được thêm vài chiếc xe nữa để chứng minh con đường này không phải chỉ có một mình cô đi.
Thời điểm đang lái xe bình thường, trong màn mưa ngẫu nhiên lại xuất hiện thêm một chiếc xe nữa, cô không nhìn rõ thân xe, chỉ thấy chiếc đèn xa mà chiếc xe đó tỏa ra.
Trong lòng cô còn không kịp thả lỏng thì chỗ ngã rẽ lại bỗng dưng lại lao ra một chiếc xe tải lớn, cùng với một tiếng phanh xe bén nhọn.
Phanh !!!
Sở Triều Dương trơ mắt nhìn chiếc xe vận tải kia đâm ngang thân xe con, đem chiếc xe không thấy rõ bộ dáng kia đùng một tiếng bay vào trong hồ nước bên trái, cô liền vội vàng dẫm phanh xe lại, nhìn chiếc xe vừa bay vào hồ nước kia, chân cô đều mềm nhũn.
Cô không biết, nếu vừa rồi cô lái nhanh một chút thì vị trí vừa vặn bị đâm trúng kia liệu có phải là cô hay không ?
Cô vốn còn cho rằng tài xế chiếc xe vận tải lớn kia sẽ chạy xuống dưới hồ cứu người, không nghĩ tới chiếc xe kia còn không chịu dừng lại, trực tiếp chạy đi mất.
Trời thì đang mưa to, cô lại cách hiện trường vụ án kia gần hai trăm mét lận, căn bản không thấy rõ biển số xe vận tải kia, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn chạy đi mất, cô sợ tới mức chỉ biết