Edit: Roseilla Ngô
Beta: An
Bạch Tiêu đứng bên cạnh bên cửa sổ nhỏ giọng thở dài, Cố Minh Chiêu cầm theo một ly cà phê đi đến, trêu chọc nói: "Hôm nay rốt cuộc cũng có cơ hội đưa em đi thăm công ty của anh."
Ngày hôm ấy khi giới thiệu dự án đầu tư cho Bạch Tiêu, anh đã có linh cảm rằng cô sẽ nhận lời, nhưng không ngờ ngày này lại tới sớm như vậy.
Tống Nhiên trêu hoa ghẹo nguyệt, trong mối quan hệ của họ cũng không coi trọng, đối với vấn đề này Bạch Tiêu tựa hồ không thèm để ý chút nào.
Đối với Cố Minh Chiêu ngoại trừ lúc ban đầu có chút khiếp sợ bối rối, lúc nói lời chia tay vẫn còn giữ bình tĩnh, cũng hiểu rõ khoản đầu tư này có thể có lợi về sau, không sĩ diện, xoắn xuýt liền sảng khoái đồng ý gia nhập.
So sánh với Bạch Tiêu thản nhiên bình tĩnh, những suy đoán ngạo mạn của Tống Nhiên lúc trước có chút nực cười.
Trái ngược với sự cố chấp gần như cực đoan trong lời đồn, Cố Minh Chiêu càng nghĩ càng cảm thấy thú vị.
Bạch Tiêu nhận lấy ly cà phê và nhấp một ngụm nhỏ, nội tâm nghĩ văn phòng công ty thì chỗ quái nào chả giống nhau, lời nói ra lại có chút khách khí: "Tôi đã tham quan một vòng ngay khi tiến vào, bài trí rất có phong cách, tôi rất thưởng thức."
"Lần trước thật tiếc khi em không đi cùng Lục tổng tới đây."
"Bây giờ tới cũng không muộn."
Cố Minh Chiêu dựa vào bệ cửa sổ, nghiêng mặt qua nói: "Lúc trước tôi cố ý mặc một bộ quần áo mới."
"Hôm nay anh không mặc quần áo mới? Cố tổng anh cũng kiếm được không ít tiền a."
"Không có, tôi đột nhiên cảm thấy quần áo mới sẽ làm em phát hiện ra điểm nổi bật của tôi nhanh hơn."
"Vậy anh có thể lựa chọn không mặc." Bạch Tiêu thuận theo hắn mà nói đùa.
"Thì ra gu của em là như vậy." Cố Minh Chiêu kinh ngạc nháy mắt mấy cái, "Bất quá tôi đối với dáng người của mình rất có tự tin, có muốn thưởng thức qua chút không?"
Bạch Tiêu quay đầu xác nhận bốn bề vắng lặng không có ai, rốt cục nhịn không được ngoác mồm trợn mắt.
Cố Minh Chiêu không chỉ có kỹ năng diễn xuất tốt, lực khống chế thanh âm cũng rất mạnh, trầm thấp từ tính lại ôn nhu, mặc dù lời nói rất gợi đòn nhưng luôn khiến người ta phải nhịn xuống xúc động muốn đánh hắn.
Có lẽ đây là lý do Cố Minh Chiêu cảm thấy hứng thú với đầu tư vào lĩnh vực điện ảnh và truyền hình, Bạch Tiêu hình như đã phát hiện ra chân tướng.
"Lần trước đàm phán hợp đồng không ở đây, hôm nay có muốn xem qua một lần hay không?" Cố Minh Chiêu nâng ly cà phê về phía cô, "Cà phê ngon chỗ tôi vẫn còn nhiều."
Không thể không nói, anh chàng này bình thường lúc nói chuyện vẫn rất có phong độ cùng mị lực.
Bạch Tiêu trên mặt mang nụ cười mỉm tiêu chuẩn, ngữ khí ôn hòa lại kiên quyết: "Bởi vì việc riêng, không tiện ở lại lâu......!Kỳ thật tôi thích uống trà hơn."
"...!Rất tốt." Cố Minh Chiêu nhớ tới bộ ấm trà tử sa ở văn phòng của Bạch Mộ, hai người này cũng không khác nhau là mấy.
Bởi vì đang giờ làm việc, Cố Minh Chiêu không giữ Bạch Tiêu xem qua công ty, tiễn người đến bãi đỗ xe, một tay vịn trần xe, hơi hơi cúi người nhìn người trong xe.
"Mấy lần gặp mặt đều vội vàng, không có thời gian cùng em nói chuyện đàng hoàng, hy vọng có cơ hội có thể hẹn em uống rượu nói chuyện phiếm một buổi."
"Muốn trò chuyện cái gì?"
"Cái gì cũng được, tôi muốn tìm hiểu về em."
Bạch Tiêu hai tay khoác lên trên tay lái, liếc nhìn hắn một cái, không đoán được hắn đang vui đùa, hay là nói thật, liền châm chọc: "Lần trước nói chuyện ở sân tennis cũng được, gặp mặt trò chuyện đơn giản như vậy tôi rất hoan nghênh."
Cố Minh Chiêu: "Tôi sẽ cố gắng luyện tập, tranh thủ đánh thắng em một hiệp......!Lại nói tiếp, cuối tuần chúng ta có lẽ sẽ trải qua một đêm yên bình, tôi rất chờ mong."
Bạch Tiêu nghiêng đầu, nhíu mày: "Cuối tuần? Cái gì cơ?"
"Em không biết?"
"A???"
"Không có việc gì." Cố Minh Chiêu thân sĩ lùi về sau một bước, "Hợp tác vui vẻ, trên đường cẩn thận."
Bạch Tiêu: "..."
Lúc cô làm việc rất chăm chú, mấy việc này cũng không quá quan tâm hay để tâm, cũng dần quen cảm giác không hay biết gì với mọi việc.
So với những nhân viên bình thường, việc bên này nhẹ nhàng hơn, thời gian hoàn thành cũng tự do.
Bạch Tiêu một đường thuận lợi trở lại công ty, thầm than ông trời giúp cô kéo dài thời gian, buổi chiều ở bên ngoài đàm phán công việc với đối tác, việc dồn đến tối cũng xong, cô liền báo cho Tiểu Trần không cần cùng cô tăng ca.
Vùi đầu trong đống văn kiện, tới khi xương cổ căng không nổi phát ra tiếng kháng nghị, Bạch Tiêu mới bởi vì đau đớn mà hoàn hồn, đứng dậy hoạt động gân cốt, ra ngoài vừa di chuyển đi đi lại lại.
Cửa mở ra, đối diện là Lục Chi Hằng, tư thế kéo cửa giống nhau như đúc, hai người nhướng mày nhìn nhau, cô dựa vào cánh cửa, hai tay ôm ngực.
Lục Chi Hằng: "Tăng ca?"
Bạch Tiêu: "Anh cũng vậy?"
Lục Chi Hằng: "Kỳ lạ nha, cô cũng có ngày ở lại tăng ca?"
Buổi chiều chuyện của công ty Lục Chi Hằng không biết, tuy nhiên Bạch Tiêu không thích nghe lời nói như thế này, cô khẽ nâng cái cằm, "Đây là ý gì? Xem thường tôi?"
Lục Chi Hằng xoay mặt đồng hồ để Bạch Tiêu nhìn, "Những năm qua cô đã bao giờ ở công ty quá mười giờ? Cô lại không cần tiếp tục làm dự án của Stone."
Bạch Tiêu trêu đùa cùng Lục Chi Hằng rồi cũng mời hắn lên sân thượng tản bộ cho tỉnh táo đầu óc.
Lục Chi Hằng vui vẻ cự tuyệt cô, lén lút bắt Bạch Tiêu về phòng làm việc của mình, ý đồ chia sẻ công việc.
Cũng may Bạch Tiêu từ khi bước vào môi trường làm việc quen thuộc, thói quen cẩn thận chuyên nghiệp lập tức quay về vị trí, bỏ qua Lục Chi Hằng vừa đấm vừa xoa, tùy tiện ngồi ở trên ghế salon, nghiêng đầu đếm văn bản tài liệu xếp tầng như cục gạch trên bàn làm việc của hắn.
"Nhờ ơn cô, việc của cô gái nhỏ kia, chúng ta kéo dài tới hiện tại cũng không có tiến bộ gì." Lục Chi Hằng vỗ vỗ văn kiện.
"Những thứ này là sự nghiệp, là hùng tâm, là hải đăng.
"Bạch Tiêu chân thành nói, "Toàn là tiền, một cái hạng mục này có đủ cho cả tiền thưởng năm ngoái của anh