Tống Nam.....
Giác quan thứ sáu bây giờ của cô không còn chuẩn xác như hồi trước! Nhà đầu tư có vẻ rất coi trọng Tống Nam? Tiền đầu tư tăng gấp đôi, có nhiều nhà đầu mới gia nhập, không phải vì Trình Lại Ngọc, mà là vì Tống Nam!
Cố Minh Chiêu nhận ra sự kỳ lạ của Bạch Tiêu, anh hỏi: "Em biết anh ta à?"
"Tôi không quen anh ta."
"............" Cố Minh Chiêu khẽ dừng lại, dịu dàng hỏi, "Tiêu Tiêu, dạo gần đây nhìn em có vẻ rất mệt mỏi, cuối tuần này em muốn đi tắm suối nước nóng không?"
"???"
Bạch Tiêu kinh ngạc, trợn trừng hai mắt lên nhìn, chẳng lẽ người này lén cài máy nghe trộm trên người cô?!
Mấy tháng này cô bị tên tra nam hành hạ đến mức mất ăn mất ngủ, gần đây lại còn phải thường xuyên làm việc tăng ca nên bây giờ cơ thể cô rất đau nhức, tự nhủ làm xong dự án này, bản thân sẽ tận hưởng du lịch suối nước nóng vào cuối tuần.
"Cố tổng, ngài......"
"Em vừa gọi anh là gì?" Cố Minh Chiêu nhíu mày lại, "Lần trước chúng ta đã thống nhất, từ nay về sau em sẽ gọi anh là Cố Minh Chiêu mà nhỉ.
"
"............???"
Ủa, thật hả? Hiểu rồi, có thể do gần đây bị mất ngủ, nên hiện tại não cô đang bị mất trí nhớ tạm thời.
Lúc này, tiếng chuông điện thoại vang lên phá vỡ bầu không khí im lặng, Bạch Tiêu còn chưa kịp vui mừng, khi nhìn thấy tên người gọi, đã bỗng chốc trở nên căng thẳng.
Dạo gần đây, Bạch Mộ thường xuyên gọi điện thoại rất đúng lúc!
"Alo, anh."
Bạch Tiêu dựa vào bàn làm việc, cô quay sang nhìn Cố Minh Chiêu, vừa nghe thấy cái tên này, đối phương nhíu mày lại, cầm cốc nước lên uống.
"Tiêu Tiêu, em đang làm gì?"
"Em đang ở công ty."
"Thế à...!Vậy anh sẽ nói ngắn gọn.
Cuối tuần tới, chủ tịch Cố cùng bố mẹ có chuyến công tác ở bên nước ngoài.
Nên cuối tuần này, họ quyết định đi đến vùng ngoại ô chơi."
Bạch tiên sinh và Bạch phu nhân mấy năm này thường xuyên đi nghỉ mát, sau khi hoàn thành xong công việc họ sẽ thường ở lại đó chơi mấy hôm.
Có lẽ vì lần này Chủ tịch Cố đi cùng, nên họ mới quan trọng hóa lên như vậy..
"Thi thoảng đi ra ngoài chơi cũng tốt, mọi người quyết định đi đâu chưa ạ?" Bạch Tiêu cầm cốc nước lên uống.
"Khả năng cao là đi tắm suối nước nóng."
"Phụt————"
"Tiêu Tiêu, em vẫn ổn chứ?" Ở đầu dây bên kia sau khi nhận ra tình hình hơi bất thường, Bạch Mộ lo lắng hỏi.
"Khụ khụ, vẫn ổn, em chỉ đang uống nước thôi." Bạch Tiêu vừa ho vừa quay sang nhìn Cố Minh Chiêu, đối phương đáp lại cô bằng nụ cười dịu dàng.
Bạch Mộ nhận ra dạo gần đây tính tình Bạch Tiêu dịu dàng hơn trước rất nhiều, nhưng đổi lại cô càng có vẻ khó hiểu hơn trước, anh ấy khẽ thở dài, lên tiếng "Chủ tịch Cố ngỏ lời mời cả gia đình chúng ta, ba mẹ hỏi em có muốn đi cùng không?"
Bạch Tiêu đắn đo suy nghĩ, "Vậy còn anh? Anh có định đi không ạ?"
"Gần đây công việc ở công ty khá bận, nên chắc là anh sẽ không đi đâu."
"Nếu anh không đi, thì em cũng không đi." Bạch Tiêu không thích đi ra ngoài chơi cùng với mấy vị trưởng bối, vì lúc nào cũng phải giữ kẽ, không thể tự do làm điều mình thích.
Cho nên Bạch Mộ không đi, cô cũng tiện lấy cớ để từ chối.
Đầu dây bên kia im lặng, một lúc sau, Bạch Mộ mới lên tiếng: "Được rồi, anh sẽ cố thu xếp công việc để đi cùng với mọi người."
Bạch Tiêu: "???"
Thật ra suy nghĩ của Bạch Mộ rất đơn giản.
Anh biết trong lòng Bạch Tiêu vẫn còn khúc mắc với người nhà, vì rõ ràng đến tận bây giờ cô vẫn không thể nói chuyện thoải mái với họ.
Thế nên dù cô rất muốn đi nhưng lo ngại nên mới rủ anh đi cùng.
Suy nghĩ của Bạch Tiêu càng đơn giản hơn, hai người bọn cô quả thật là anh em.
Cúp máy, Bạch Tiêu vẻ mặt phức tạp nhìn người đàn ông ngồi huýt sáo trên ghế sofa, "Chuyện anh định nói, anh Mộ đã thay anh nói rồi?!"
"Thế à."
"Vậy sao anh còn đi đến đây tìm tôi?" Bạch Tiêu im lặng, "Chủ tịch Cố đã gửi lời mời rồi."
Cố Minh Chiêu đi đến trước mặt cô, khẽ cúi đầu xuống nói: "Đó là việc của ông ấy, đâu có liên quan gì đến anh.
Anh đến đây với mục đích là mời em đi du lịch cùng với anh."
Bạch Tiêu: "Hả?"
Cố Minh Chiêu nghiêng đầu: "Này, em lại quên rồi đúng không, anh có nói muốn theo đuổi em?"
Bạch Tiêu: "............"
Anh mà nói thêm một câu nữa, tôi sẽ liều chết không đi thật đấy, từ ngữ đã ráp sẵn trong đầu nhưng khi đối diện với ánh mắt dịu dàng của anh, cô không đủ dũng khí nói ra.
Bạch Tiêu nghi ngờ liệu có phải do linh hồn cô vẫn chưa hòa nhập hoàn toàn với cơ thể của nguyên chủ không, nên cứ nhìn thấy Cố Minh Chiêu là cô lại xảy ra vấn đề.
Đúng rồi! Đây là anh họ của tên tra nam, không phải tên tra nam!
"Thôi quên đi, cứ từ từ rồi tính." Một lúc sau, Cố Minh Chiêu khẽ thở dài, "Anh phải quay về công ty rồi, em nhớ phải ăn cơm trưa đúng giờ."
"Tôi thường ăn cơm rất đúng giờ."
"Như vậy mới ngoan chứ, anh không cần ngày nào cũng phải nhắc em dùng bữa đúng giờ nữa."
Bạch Tiêu quay sang lườm anh, từ sau khi vị thiếu gia này bị thương ở tay, mặc kệ mưa bão hay nắng gắt, ngày nào cũng như vậy, cứ đến giờ ăn cơm là anh lại nhắn tin nhắc nhở cô.
Mặc dù cô không cảm thấy bị làm phiền, nhưng mỗi khi nhìn thấy màn hình điện thoại lóe sáng giống như sợi lông vũ khẽ lướt qua người cô, vốn dĩ không định để tâm đến, nhưng không biết từ lúc nào, cô lại hình thành thói quen ăn cơm đúng giờ, và không còn bỏ bữa như lúc trước nữa.
"Anh đi đây." Cố Minh Chiêu không biết lôi từ đâu ra một cái kính râm, ánh mắt dịu dàng xuyên qua lớp kính nhìn cô, khiến cô trong giây lát có thể nghe tiếng tim đang đập của bản thân.
"Cố tổng, ngài đi thong thả."
"............" Cố Minh Chiêu nhíu mày lại, vẫn ngồi yên không nhúc nhích.
"......!Để tôi nhờ thư ký tiễn anh đi nhé?"
Cố Minh Chiêu đưa tay lên vò mái tóc, có vài sợi rối rơi trước trán, nhưng không hề làm giảm bớt uy lực của cặp mắt đào hoa kia, ngược lại còn khiến trái tim cô đập nhanh hơn, khuôn mặt cũng đỏ ửng lên.
Phải công nhận anh chàng này nhìn đẹp trai thật đấy?!
Bạch Tiêu nhận thua, cô ngập ngừng nói: "Chào tạm biệt, Cố Minh Chiêu?"
Cuối cùng cũng nhận được câu trả lời vừa ý, Cố Minh Chiêu khẽ cong khóe môi lên, nói "hẹn gặp lại vào cuối tuần", sau đó liền rời đi.
Nhìn cánh cửa đóng chặt lại, Bạch Tiêu cuối cùng cũng giải thoát, cô hít thở một hơi thật sâu, giơ tay lên lau mồ hôi trên trán.
Tất cả đều tại tên tra nam.
*****
Bạch tiên sinh không hy vọng gì nhiều, vì ông ấy đoán được con gái sẽ từ chối tham gia chuyến du lịch cùng gia đình.
Đến khi bất ngờ nghe được tin con gái sẽ tham gia, ông ấy giống như "cậu nhóc mới học cấp một" háo hức đếm từng ngày mong chờ chuyến du lịch.
Bạch tiên sinh không thể đoán suy nghĩ của con gái, cũng không nhớ từ lúc nào mọi chuyện lại thành ra như vậy, cứ mỗi lần nghĩ đến chuyện này ông ấy chỉ biết thở dài.
Ông ấy không ngờ Bạch Tiêu đồng ý đi du lịch chung với người nhà, lần này có cả Bạch Mộ đi cùng nữa.
Tại Bạch gia, Bạch phu nhân cùng Bạch tiên sinh kích động đến mức cả đêm không ngủ được, mới sáng ngày ra đã dậy thúc giục người làm chuẩn bị đồ đạc.
"Bố mẹ đừng làm quá lên như vậy, ở khách sạn đã có đầy đủ mọi thứ." Bạch Mộ khuôn mặt không