Cũng không phải là Cảnh Từ chưa từng ngủ chung với Doanh Kiêu bao giờ.
Lần trước ở nhà Doanh Kiêu, hai người còn là cùng chăn cùng giường.
Nhưng lần này không giống, sau khi Doanh Kiêu nói thích cậu, lại còn muốn ngủ chung, Cảnh Từ không khỏi cảm thấy xấu hổ.
Gương mặt cậu nóng lên, hạ mắt, cố gắng bình tĩnh: "Trường... Trường học quy định, không thể ngủ theo nhóm."
"Cái này có gì khó." Doanh Kiêu cười khẽ, sau đó nắm chặt ngón tay Cảnh Từ, tỉ mỉ ngắm nghía: "Báo cho lão Lưu một tiếng, chuyển em đến ký túc xá của anh không được sao."
Tình cảm yêu thích trong tim hắn đầy tràn ra ngoài. Chỉ đơn giản là nhìn Cảnh Từ cũng đã cảm thấy trời xanh mây trắng, quang đãng trong trẻo, muộn phiền gì cũng bay mất.
"Huống chi anh và vợ nhỏ của anh ngủ chung một chỗ, chẳng lẽ đây không phải là điều đương nhiên à."
"Không được." Cảnh Từ rút tay ra, lại không rút nổi. Cậu vô thức dịch sang bên cạnh, trong đầu loạn tung lên, qua loa nói: "Giường... Giường quá nhỏ."
Doanh Kiêu không nhịn được, bật cười.
Cảnh Từ nhận ra mình vừa nói cái gì, ngây ngốc chốc lát rồi lập tức ngượng ngùng thiếu điều tìm một cái lỗ để chui vào.
"Hóa ra em thích giường lớn." Doanh Kiêu gật đầu, nghiêm túc nói: "Nhưng anh thích giường nhỏ thì phải làm sao bây giờ? Em không có chỗ ngủ, chỉ có thể vùi sâu trong lòng anh, bị anh ôm cả đêm."
Hắn nhích lại gần Cảnh Từ, hạ giọng thì thầm: "Hoặc là em muốn nằm trên người anh cũng được, có điều...."
Cảnh Từ thật sự nghe không nổi, vội giơ tay bịt kín miệng hắn: "Đừng, đừng nói nữa."
Doanh Kiêu mỉm cười nhìn cậu. Hắn kéo tay cậu xuống rồi hôn lên lòng bàn tay phải của cậu một cái: "Vừa nãy là anh sai."
Cảnh Từ ngước nhìn hắn.
Doanh Kiêu cười: "Quên mất rằng anh Từ của chúng ta có chứng rối loạn cưỡng chế, mới chỉ hôn tay trái của em." Hắn cúi đầu hôn thêm một cái lên lòng bàn tay Cảnh Từ: "Giờ bổ sung thêm."
Lòng bàn tay truyền đến cảm giác tiếp xúc mềm mại, sự tê dại từ bàn tay chạy khắp toàn thân.
Trái tim Cảnh Từ đập bình bịch, hơi thở dồn dập. Cậu đẩy Doanh Kiêu ra rồi đứng phắt dậy.
"Được rồi, không đùa em nữa." Thấy Cảnh Từ xấu hổ sắp chạy trốn đến nơi, Doanh Kiêu mới hắng giọng, lần nữa đặt cậu lên giường mình: "Nói chuyện nghiêm túc với em."
Cảnh Từ điều chỉnh hô hấp, cố gắng khiến mình bình tĩnh lại. Cậu cụp mắt hỏi: "Chuyện gì?"
Doanh Kiêu giơ tay nâng cằm cậu, nhìn vào mắt cậu, chân thành nói: "Đến bao giờ em mới muốn một người bạn trai?"
Nhiệt độ vừa biến mất trên mặt Cảnh Từ tức khắc kéo nhau trở lại. Cậu nắm chặt tay, vất vả mãi mới tìm được chút tỉnh táo.
"Tôi..." Môi cậu khẽ động, lần lữa không nói hết câu.
Cảnh Từ nhiều đợt thi gần đạt điểm Văn tối đa, nhưng trong khoảnh khắc ấy, lần đầu tiên cậu cảm thấy vốn từ của mình thật nghèo nàn.
Cậu không có ý ỡm ờ với Doanh Kiêu, cậu chỉ là... không biết nên làm thế nào.
Một bên là giữ vững tín ngưỡng cuộc sống suốt chục năm nay, một bên là người không muốn mất đi nhất trong đời. Cậu nhất thời không tìm thấy được điểm cân bằng.
Doanh Kiêu không giục giã, chỉ lẳng lặng nhìn cậu.
"Em..." Hàng mi cậu rung rung. Cậu cố nén nỗi kích động muốn dời mắt đi, nói khẽ: "Xin lỗi, anh chờ em nhé, được không?"
Chờ cậu sắp xếp tất cả mọi chuyện, chờ cậu... đủ tự tin đi gánh vác tương lai của hai người.
Đối diện đôi mắt nghiêm túc của cậu, Doanh Kiêu chợt hiểu hết.
Doanh Kiêu hít sâu, gắng sức đè nén nỗi niềm muốn cưỡng hôn cậu.
Cảnh Từ thật sự quá tốt. Lột bỏ xác ngoài ngụy trang bằng vẻ lạnh lùng kia, sau khi hiểu rõ cậu, sẽ không ai không thích cậu.
"Có gì mà xin lỗi chứ." Hắn ôm Cảnh Từ vào lòng, vô thức xoa tóc cậu, xoa gáy cậu, cảm nhận độ ấm trên làn da của cậu nhiều lần: "Người anh thích tốt đến thế, anh vui còn chẳng kịp nữa là."
Chuông báo giờ ngủ bỗng vang lên, căn phòng sáng sủa lập tức rơi vào bóng tối.
Hành lang truyền tới tiếng bước chân hoảng hốt của các học sinh, thỉnh thoảng còn xen vài câu chửi mắng bất mãn.
Doanh Kiêu biết thời gian đi ngủ của Cảnh Từ, cũng không nói thêm gì. Hắn cúi đầu hôn lên trán cậu một cái rồi buông cậu ra: "Đi thôi, tiễn em về ký túc xá."
Cảnh Từ giật mình: "Tiễn?"
Phòng ký túc của hai người họ gần đến nỗi có thể tính là sát bên, khoảng cách như vậy mà còn phải tiễn?
"Muốn ở bên em thêm một lúc." Doanh Kiêu đứng dậy, một tay nắm tay Cảnh Từ, một tay mở cửa.
Trong lòng Cảnh Từ ngọt ngọt, mặc hắn kéo mình tới cửa phòng ký túc.
"Vào đi." Doanh Kiêu nhẹ nhàng đẩy hé cửa, bảo Cảnh Từ.
Cảnh Từ mím môi, khẽ gật đầu.
"Đợi đã." Ngay khi cậu sắp xoay người, Doanh Kiêu bỗng gọi cậu lại.
"Còn chuyện gì à?"
Trong hành lang vẫn còn vài người đang ôm chậu chạy thục mạng vào phòng ngủ. Doanh Kiêu kề sát Cảnh Từ, thì thầm bên tai cậu: "Không cho phép thay quần áo trước mắt Lý Trụ, cũng không cho phép lén lút đi tắm rửa cùng bọn họ."
Doanh Kiêu mỉm cười nhìn Cảnh Từ, nhéo vành tai cậu: "Nếu không, anh sẽ cho em biết tay đấy."
Hắn cố ý nhấn mạnh ba chữ "cho biết tay".
Dù sao cũng đã được rèn luyện qua những lời trêu chọc của Doanh Kiêu, Cảnh Từ chỉ hơi ngơ ngác rồi lập tức hiểu ý tứ sâu xa của hắn.
Cậu đỏ mặt, qua quýt gật đầu, sau đó nhanh chóng vọt vào ký túc.
Doanh Kiêu tựa lên bức tường bên ngoài, không hiểu sao tự dưng thấy buồn cười. Hắn nhếch môi huýt sáo, nhìn thoáng qua phòng ngủ của Cảnh Từ rồi mới đứng thẳng đi về.
Được nửa đường, niềm hạnh phúc dâng trào thật sự không có chỗ trút, hắn bỗng nhảy bật lên, với tay chạm vào bóng đèn trên trần hành lang.
Tiếng gào thét của bác quản lý ký túc vang lên từ đằng sau: "Em học sinh kia nhảy nhảy nhót nhót gì đấy?! Chuông kêu lâu như vậy rồi, sao còn chưa trở về phòng?"
Doanh Kiêu ngoái đầu cười với bác: "Về ngay đây ạ."
Trong phòng ngủ, Cảnh Từ đang nằm trên giường, nghe thấy tiếng Doanh Kiêu bên ngoài bèn mỉm cười.
Ngày hôm sau, Cảnh Từ lên lớp tự học như thường lệ.
Chỉ là không biết đã xảy ra chuyện gì mà luôn có người đến hỏi thăm xem cậu đã hết ốm chưa.
Doanh Kiêu nghe tưởng thật, suýt chút nữa xin nghỉ để dẫn cậu đi bệnh viện.
Cảnh Từ chẳng hiểu ra sao, rốt cuộc khi Hà Chúc tới hỏi mới có thể mở miệng nói ra thắc mắc của mình: "Tớ không ốm mà. Sao các cậu đều cảm thấy thế?"
"Hả?" Hà Chúc cũng hoang mang: "Trên diễn đàn có nói."
Y giơ điện thoại ra trước mặt Cảnh Từ: "Cậu xem, sáng nay đăng bài, vẫn còn trôi lềnh phềnh ở đầu trang. Tớ còn tưởng là thật đấy, ai ngờ là tin đồn nhảm."
Hóa ra, tối qua trông thấy Cảnh Từ mang khuôn mặt đỏ chót kiên trì ngồi học, trong lòng Triệu Phong bùi ngùi mãi không thôi.
Hôm sau ông trắng trợn biểu dương cậu trong văn phòng một phen. Các giáo viên khác tán thưởng, đồng thời xem Cảnh Từ như hình mẫu của sự bền gan vững chí, sôi nổi kể cho học sinh lớp mình nghe.
Dạo này Cảnh Từ là nhân vật hot nhất trường, bất luận chuyện to nhỏ gì có liên quan đến cậu đều được tất cả mọi người sẵn sàng đăng lên diễn đàn. Thế là, cứ như vậy một truyền mười, mười truyền trăm.
Chưa tới một ngày, hầu hết mọi người ở Thực nghiệm tỉnh đều biết ——
Cảnh Từ thi hạng nhất của khối mười một, sốt cao còn muốn tiếp tục lên lớp, vô cùng chăm chỉ, vô cùng súp gà cho tâm hồn.
[Huhuhuhu, so với nam thần thì tao thật sự xấu xa. Khóc lóc cầm lấy quyển sách ôn tập.]
[Cố gắng nhường này, thành tích tốt cũng là chuyện đương nhiên.]
[Thật bội phục tự chủ của anh Từ, đột nhiên cảm thấy đến tư cách xin nghỉ tao cũng không có.]
[Thông minh hơn mày, kết quả cao hơn mày, người mang bệnh còn học tập. Mày còn lý do gì mà không cố gắng! Không xem diễn đàn nữa, tao đi làm bộ đề nữa đây.]
Cảnh Từ liếc xem mấy bình luận có cùng nội dung, lúng túng chỉ muốn tìm vỏ trứng gà bọc mình lại.
Người duy nhất biết chuyện là Doanh Kiêu thì đang nằm nhoài trên mặt bàn. Ngắm gương mặt đỏ bừng của Cảnh Từ, hắn vùi đầu vào khuỷu tay cười ha hả.
Hà Chúc không hiểu hai người này đang chơi trò bí mật gì, nhìn bên này rồi xem bên kia, cảm thấy khả năng mình đã bị tấm chắn cẩu độc thân ngăn bên ngoài. Y mắng nhỏ trong lòng, lấy lại điện thoại ngồi về chỗ chơi game.
"Không sao." Doanh Kiêu ngắm Cảnh Từ hồi lâu vẫn chưa hoãn lại. Hắn nhịn cười, an ủi cậu: "Em vốn luôn cố gắng, làm tấm gương của bọn họ là hợp lý. Đừng suy nghĩ nhiều."
Cảnh Từ nhìn hắn, lần đầu tiên hâm mộ da mặt dày của hắn.
"Chiều này em phải lên bục nhận thưởng nhỉ?" Doanh Kiêu vặn mở bình nước suối, uống một hớp rồi nói sang chuyện khác: "Đến lúc đó có cần phát biểu vài câu không?"
Nhắc đến việc này, Cảnh Từ thấy thoải mái hơn. Cậu lắc đầu: "Không cần đâu, lên nhận thưởng thôi. Sau đó chụp tấm ảnh là được."
"Chỉ đơn giản như vậy?" Doanh Kiêu ném chai rỗng vào thùng rác. Hắn lười biếng dựa lên thành ghế, bất mãn nói: "Trường học kiểu gì không biết, tiền thưởng keo kiệt chỉ có ba ngàn. Đại hội biểu dương còn đơn giản như thế, tối thiểu nhất..."
Còn chưa nói xong, đầu hắn bị gõ mạnh một cái.
Thầy Lưu đen mặt đứng cạnh hắn: "Có cần trải thảm đỏ rồi tung cánh hoa cho em không, hả?!"
"Dạ." Doanh Kiêu mỉm cười: "Cầu còn không được."
Thầy Lưu nghẹn lời: "Em ít nói linh tinh trước mặt Cảnh Từ thôi! Dành tinh lực cho việc học hành đi. Lần này thi Toán cuối kỳ nhất định phải được trên một trăm điểm cho thầy!"
Doanh Kiêu qua quýt gật đầu.
Thầy Lưu cau mày nhìn hắn, sau đó đi lên bục giảng, bắt đầu giảng bài.
Buổi chiều, trước khi đại hội biểu dương bắt đầu, thầy Lưu cố ý dặn dò học sinh 11/7: "Đợi lát nữa lúc phải ngồi xuống, nhớ cầm theo một quyển sách nào đó không cần thiết để đệm lên,