Ở toilet nhỏ trên tầng ba, Doanh Kiêu bóp ít xà phòng rửa tay ra lòng bàn tay, chà xát mấy lần rồi mở vòi nước rửa trôi bọt trắng.
Đây là nhà vệ sinh chuyên dụng của giáo viên, bình thường không cho phép học sinh dùng, có điều thỉnh thoảng đến rửa tay thì không thành vấn đề.
Nhóm Hà Chúc cũng đi cùng. Bọn họ vừa nãy giúp cắt bánh gato, bởi vì dao mà chủ quán đưa cho quá mềm, trên tay dính không ít kem bơ, lau chùi một hồi vẫn còn mùi thơm ngòn ngọt.
Trịnh Khuyết vung vẩy nước trên tay rồi nhìn ra ngoài cửa, thấy trong hành lang không có ai bèn lấy từ trong túi ra một bao thuốc lá. Gã móc một điếu ngậm vào miệng, đưa bao thuốc về phía Doanh Kiêu: "Hút một điếu không?"
Doanh Kiêu lắc đầu: "Không được." Sau đó hắn quay người rút hai tờ giấy từ chiếc hộp trên tường để lau tay.
Trịnh Khuyết chia thuốc lá cho Hà Chúc và Bành Trình Trình, nhả ra một vòng khói, cảm thán: "Anh Kiêu của tao giờ càng lúc càng giống học sinh ngoan rồi."
Doanh Kiêu cười giễu một tiếng, không tiếp lời.
Hắn ném giấy lau đã dùng vào thùng rác. Nhớ lại buổi chiều ngồi trên sân tập ngẩng đầu nhìn Cảnh Từ trên bục sân khấu, đến nay trái tim hắn vẫn rung động không thôi.
Người tỏa sáng rực rỡ, được giáo viên và học sinh toàn trường khen ngợi hâm mộ, là người hắn thích.
Trong lòng Doanh Kiêu tràn đầy tự hào và kiêu ngạo, nhưng ngẫm nghĩ kỹ, còn có một loại cảm giác gấp gáp đang sôi trào.
Cảnh Từ tốt như vậy, ưu tú như vậy, đáng giá những thứ tốt nhất trên thế giới này, bao gồm cả người yêu.
Hắn nhất định phải cố gắng thêm một chút, rồi lại cố gắng thêm chút nữa, cố gắng đến khi đủ để sóng vai với Cảnh Từ, mới có tư cách đứng cạnh cậu.
Hắn có thể trở thành vinh quang của Cảnh Từ, chứ không cho phép mình liên lụy hay trở thành vết nhơ của cậu.
"Anh Kiêu, sắp đến sinh nhật mày rồi nhỉ? 'Trịnh Khuyết hút xong một điếu, ấn tắt tàn thuốc rồi ném vào thùng rác.
Gã vừa dùng sức vẩy vẩy tay áo nhằm giảm bớt mùi trên người mình, tránh bị giáo viên ngửi thấy, vừa nói: "Năm nay định tổ chức thế nào? Sáng chủ nhật sẽ trốn mấy tiết để ra ngoài chơi đây?"
Trong khoảng thời gian này, Doanh Kiêu toàn tâm toàn ý học tập, không rảnh dẫn bọn họ ra ngoài lang thang. Trịnh Khuyết đã sớm nghẹn ứ, không khỏi nhân cơ hội tranh thủ vì mục đích cá nhân: "Buổi sáng chơi game, tối ra ngoài đi bar được không?"
Doanh Kiêu thản nhiên nhìn gã: "Chín năm nghĩa vụ dạy mày làm cách nào để trốn học hả?"
Trịnh Khuyết: "..."
Trịnh Khuyết căn bản không ôm hy vọng gì, ban nãy chỉ là thăm dò, thành công thì tốt, không thành công cũng không sao.
Gã nói tiếp: "Không trốn học cũng được, buổi chiều nghỉ, chúng ta chơi thả cửa sau."
"Không chơi." Doanh Kiêu từ chối hết sức thẳng thừng: "Không có thời gian."
"Khoan đã." Trịnh Khuyết không hiểu ra sao: "Được nghỉ mà, mày bận gì à?"
"Có chứ." Doanh Kiêu kéo cửa ra, thành thật nói: "Thời gian buổi chiều đủ để làm mấy đề thi."
Hà Chúc, Trịnh Khuyết, Bành Trình Trình: "..."
Trịnh Khuyết trợn tròn mắt nhìn hắn, không dám tin: "Anh Kiêu, mày... Có phải mày bị hạ cổ không hả?"
"Cổ gì?" Doanh Kiêu hỏi ngược một câu, không biết nghĩ tới điều gì mà bỗng dưng nở nụ cười xấu xa: "Độc tình?"
Lúc xếp hàng ở cửa hàng bánh ngọt hôm nay, có mấy cô gái trẻ đứng trước mặt hắn.
Trong đó có một người ôm một bó hoa hồng, khuôn mặt đỏ bừng, đang chia sẻ cảm xúc với bạn bè.
Doanh Kiêu chẳng may nghe thấy, lúc ấy mới biết cô gái cầm trong tay hoa hồng phấn đại biểu cho mối tình đầu.
Doanh Kiêu từng cho là cả đời mình cũng sẽ không làm những việc như tặng hoa biểu đạt tâm ý, nhưng tới bây giờ hắn mới hiểu ra, không phải là sẽ không làm, chỉ là lúc trước không gặp được người khiến hắn cam tâm tình nguyện làm mà thôi.
Có lẽ là thật sự bị hạ cổ, Doanh Kiêu bóc một viên kẹo dừa ngậm trong miệng, mắt đượm ý cười.
Hà Chúc bị sự sến rện của hắn làm nhức cả răng, nghẹn lời: "Anh Kiêu này, thương lượng chút. Mày muốn yêu thì cứ yêu đi, nhưng có thể không khoe khoang như vậy được không?"
Doanh Kiêu dùng lưỡi đẩy cục kẹo, biếng nhác đáp: "Đàn ông không khoe khoang toàn đám ngốc."
Đám ngốc - Hà Chúc, Trịnh Khuyết, Bành Trình Trình: "..."
Trịnh Khuyết cả giận: "Mày chờ đấy! Tao cũng muốn yêu đương, tao cũng muốn khoe tình cảm!"
"Mày?" Doanh Kiêu móc túi, ném nửa bao thuốc cho gã: "Không phải là mày mới bị người ta từ chối à?"
Trinh Khuyết cố gắng cứu vãn chút mặt mũi: "Từ chối là thế nào? Kia là do người ta cẩn thận! Cẩn thận mày hiểu không? Mày cho rằng ai cũng không cần mặt mũi giống mày chắc? Hôm qua cô ấy còn like bài trong vòng bạn bè của tao, nhất định là có cảm giác với tao!"
Doanh Kiêu thương hại nhìn gã: "Ừm, cho nên bọn mày chọn được tên cho con chưa?"
Trịnh Khuyết sững sờ mấy giây mới nhận ra hắn đang giễu mình, tức giận đến nỗi muốn lập tức bổ nhào sang đánh Doanh Kiêu một trận, nhưng Hà Chúc ngăn lại.
"Được rồi, lão Trịnh, mày nói không lại, đánh không lại, thì có thể làm gì chứ." Hà Chúc vỗ vỗ lưng thuận khí cho gã. Vắt hết óc suy nghĩ một hồi, cuối cùng y mới nảy ra ý bênh Doanh Kiêu: "Anh Kiêu đang đùa với mày thôi. Mày xem, nó còn cho mày thuốc lá kìa."
Trịnh Khuyết cúi đầu nhìn thuốc lá trên tay mình, đúng thật.
Lửa giận trong lòng sắp tắt thì gã nghe thấy Doanh Kiêu nói: "Là tao cảm thấy nó thiếu đánh nên muốn nó đánh (thuốc lá) nhiều thêm chút."
Trịnh Khuyết: "..."
Trịnh Khuyết lập tức lồng lộn lên: "Doanh Kiêu, tao đcmm!"
Bành Trình Trình thực sự không nghe nổi nữa, giữ chặt Trịnh Khuyết lại rồi chủ động mở miệng: "Cái đứa Kiều An Ngạn kia, tao hỏi bạn tao rồi."
Doanh Kiêu tức khắc thu lại vẻ hờ hững trên mặt: "Thế nào?"
"Cậu ta..." Bành Trình Trình sắp xếp câu chữ rồi nói: "Bạn tao nói cậu ta có điểm lạ. Rõ ràng bình thường lên lớp biểu hiện rất tốt, bài trắc nghiệm nào cũng đạt điểm số rất cao. Nhưng đến lúc thi thì lại như xe bị tuột xích."
Doanh Kiêu hơi cau mày.
"Còn nữa." Bành Trình Trình tiếp tục: "Trước kia cậu ta có vận may cực tốt, tốt đến nỗi có thể trúng thưởng nhiều lần trong game."
Sợ Doanh Kiêu không tin, cậu ta thêm một câu: "Lúc ấy rất nhiều người trong lớp bọn họ nhờ cậu ta giúp rút thưởng thay, nghe nói trúng không ít thứ tốt. Có điều gần đây không may mắn lắm."
"Ồ mịa." Hà Chúc văng tục: "Thần kỳ như thế à?"
"Ừ." Vẻ mặt Bành Trình không mang cảm xúc gì: "Lớp bọn nó đều biết cả."
Thành tích lúc cao lúc thấp, vận may không hiểu ra sao, Cảnh Từ đau đầu...
Doanh Kiêu sắp xếp các ý mấu chốt trong đầu, nghĩ mãi không ra giữa những chi tiết này có gì liên kết với nhau.
Điện thoại trong túi quần rung lên một cái, Doanh Kiêu cầm lên xem, là tin từ Lý Trụ.
[Con chim đệ nhất vũ trụ]: Anh Kiêu, tao vừa mới nhớ ra một chuyện, muốn kể với mày.
[Kiêu]: Nói đi.
[Con chim đệ nhất vũ trụ]: Là Kiều An Ngạn. Trước đó tao và anh Từ ở trên sân thể dục, cậu ta bỗng chạy tới nói một câu: Thế vận hội Olympic ở Dương Thành.
[Con chim đệ nhất vũ trụ]: Nói xong đi luôn, tao và anh Từ đều không hiểu cậu ta có ý gì.
[Con chim đệ nhất vũ trụ]: Tao nghĩ chắc mày muốn biết nên báo cho mày một tiếng.
Thế vận hội Olympic ở Dương Thành?
Doanh Kiêu suy tư nhìn màn hình. Hắn nhớ ở Dương Thành có cuộc bán đấu giá, mấy năm trước có rất nhiều tin tức, hai năm nay mới không có động tĩnh gì.
Ngón tay Doanh Kiêu gõ chữ như bay, xác nhận với Lý Trụ ——
[Kiêu]: Cậu ta nói là bán đấu giá ở Dương Thành hay là thế vận hội ở Dương Thành?
[Con chim đệ nhất vũ trụ]: Thế vận hội Olympic ở Dương Thành, tao và anh Từ nghe rất rõ ràng.
[Kiêu]: Được rồi. Tao đã biết, cảm ơn.
Doanh Kiêu cất điện thoại, dần tìm ra chút đầu mối.
Bán đấu giá và thế vận hội có sự khác nhau rất lớn, khả năng nói sai cực