Sóc nhỏ mở to đôi mắt trong veo ngây thơ, khó hiểu nhìn "vũ khí" trên tay bé yêu tinh, không hiểu cậu đang nói gì.
"Chít chít chít?".
Sóc nhỏ lắc chiếc đuôi bông xù, dịch về phía trước nửa tấc.
Thư Lê thấy nó không bị doạ lui mà ngược lại còn tới gần một bước, cậu căng thẳng như gặp phải địch, hét lên tiếng nữa:"Lùi lại, lùi lại mau...".
Sóc nhỏ thu móng vuốt, xoa xoa mặt, kêu "chít chít" hai tiếng, vô tội nhìn bé con yêu tinh.
Thư Lê thấy nao nao, chợt nhớ ra mình vừa nói tiếng Trung chứ không phải tiếng Tinh Linh, bảo sao sóc nhỏ nghe không hiểu.
Một người rơi vào trạng thái sợ hãi sẽ theo bản năng nói tiếng mẹ đẻ.
Thư Lê xấu hổ.
Cậu nuốt nước miếng, trong đầu nhanh chóng thay đổi hệ thống ngôn ngữ, dùng tiếng Tinh Linh nói với sóc nhỏ:"Xin....xin hãy....lui về sau....đừng tới gần tôi".
Hy vọng động vật trong khu rừng Yêu Tinh có thể hiểu tiếng Tinh Linh.
Có lẽ là lời cầu nguyện của cậu đã có tác dụng, sóc nhỏ lùi về sau vài bước, giữ một khoảng cách an toàn với cậu.
Thư Lê không dám lơ là, nắm chặt dao găm trong tay.
Nhưng trong lòng cậu tự hiểu lấy, thanh dao găm này quá nhỏ, nhỏ đến mức chỉ có thể dùng để cắt cuống hoa quả, đối phó với con sóc to gấp mười mấy lần cậu ư----đùa đấy hả?
Chỉ e đến da lông của đối phương cũng không đâm thủng nổi.
"Chít chít chít~".
Sóc nhỏ bưng trái cây đang gặm dở, gật đầu với Thư Lê, ý bảo "hãy tiếp tục ăn của cậu đi".
Trái cây ngon như vậy mà không ăn hết thì thật đáng tiếc.
Mau ăn đi, bằng không sẽ bị động vật khác đoạt mất đó.
Nhóp nhép, nhóp nhép.
Thư Lê nhìn sóc nhỏ phồng má ăn uống, dần dần bình tĩnh trở lại.
Có lẽ bản thân đã bị con chim khổng lồ kia kích thích quá mức nên nhìn bất kỳ loài động vật nào cũng thấy sợ hãi.
Trên thực tế, con sóc kia không hề có ý định công kích cậu.
Ánh mắt ngây thơ, vẻ mặt hữu hảo, hai tay ôm trái cây cố gắng gặm nhấm, nhìn cũng có vẻ đáng yêu.
Thư Lê do dự một lúc rồi cất dao găm đi.
Có lẽ Sit nói đúng, động vật trong khu rừng Yêu Tinh đều là bạn.
Cho dù là con chim khổng lồ kia cũng không nhân lúc cậu hôn mê mà làm hại cậu.
Nói không chừng con chim kia phát hiện bản thân không cẩn thận "trộm" mất một bé yêu tinh, trong lúc sợ hãi, hoảng loạn đã bỏ cả cậu lẫn trái cây lại mà bỏ trốn.
Thư Lê đánh giá rừng cây xanh um tùm xung quanh, bực bội nắm bóp bàn tay.
Trước mắt cậu có hai sự lựa chọn.
Một là đứng tại chỗ chờ cứu viện.
Hai là tự nghĩ cách bay trở lại cây thần.
Một cái là bị động, một cái là chủ động, Thư Lê quyết định chọn cái thứ hai.
Đứng tại chỗ sẽ ít nguy hiểm hơn, nhưng dễ rơi vào trạng thái lo âu hơn, từ đó sinh ra mặt trái cảm xúc như sợ hãi các thứ, gây tổn hại đến sự khoẻ mạnh của thể xác và tinh thần, nặng hơn còn có thể trở nên hậm hực.
Còn nếu tự mình tìm cách bay trở lại cây thần, dù trên đường sẽ gặp phải những nguy hiểm khác nhau, nhưng ít ra cậu có thể nắm quyền chủ động trong tay.
Sau khi sắp xếp suy nghĩ rõ ràng, xây dựng tâm lý ổn thoả, Thư Lê ôm trái cây, cắn một miếng thật mạnh.
Dù thế nào thì cũng phải lấp đầy bụng trước rồi mới có sức ứng phó.
Sóc nhỏ mãn nguyện gặm xong một quả, nó nhét hột vào trong túi má, tính mang về cho bé con ở nhà mài răng.
Nó duỗi đầu ra phía trước, muốn xin yêu tinh hột thừa đem về.
Nhưng tiểu yêu tinh ăn rất ít, mới ăn được nửa quả đã không ăn nổi nữa.
"Hức".
Thư Lê nấc một cái, vuốt cái bụng tròn vo, vẻ mặt khó xử.
Loại quả hình trái lê này ăn ngon thật, nhưng kích cỡ lại quá lớn, ăn một bữa không hết được.
"Chít chít~".
Sóc nhỏ khẽ kêu một tiếng khiến Thư Lê chú ý.
Thư Lê thấy nó tới gần thì không còn rút dao uy hiếp mà lại lễ phép xin lỗi:"Vừa rồi rất xin lỗi.....tui sợ quá....nên mới muốn cậu lùi về sau".
"Chít chít chít".
Sóc nhỏ lắc đầu, tỏ vẻ không quan tâm điều đó.
Nó vươn móng chỉ vào trái cây trên tay Thư Lê.
Thư Lê đang không biết phải xử lý nửa quả còn lại như thế nào, nếu như sóc nhỏ muốn thì cậu sẽ thuận nước đẩy thuyền mà đưa cho nó.
........Ấy là nếu nó không chê.
Sóc nhỏ đương nhiên không chê.
Đối với động vật chúng nó, đồ ăn là đồ ăn, chỉ cần ngon là được.
Nó mừng rỡ nhận lấy nửa quả còn lại, nhoắng cái đã gặm xong, sau đó nhét hột thừa vào túi má.
Thư Lê dang cánh bay lên, đánh giá cành cây do con chim ngốc kia mang tới.
Cành cây dài 3-4m, quả mọc chi chít.
Thư Lê đếm sơ sơ, cộng với số lượng bị cậu và sóc nhỏ ăn mất thì còn thừa khoảng 10 quả.
Đây chính là toàn bộ số thức ăn hiện tại.
Nếu như cậu muốn dựa vào sức mình để bay trở lại cây thần thì cần phải mang theo trái cây làm lương thực dự trữ.
Nhưng có một vấn đề lớn phát sinh.
Lấy cơ thể bé nhỏ này của cậu, làm thế nào để mang theo số trái cây còn to hơn cả người cậu?
Trừ phi....
Thư Lê cúi đầu nhìn chiếc nhẫn bạc trên tay.
Đây là nhẫn trữ vật mà Tinh Linh Vương tặng cậu.
Vốn cậu định trả nguyên vẹn lại cho ngài ấy, nhưng hiện tại bản thân đang gặp khó khăn, không thể không dùng.
Thật xin lỗi.
Thư Lê thầm xin lỗi Tinh Linh Vương trong lòng, rút dao găm bên hông ra.
Sóc nhỏ phát hiện Thư Lê lại rút dao, lập tức biết điều lui về sau.
Thư Lê thấy phản ứng quá khích của nó thì cười ngại ngùng:"Cái đó....Tui chỉ muốn ngắt trái cây thôi hà".
Sóc nhỏ nghe vậy thì phản ứng càng dữ dội hơn, nó nhanh chóng ôm lấy trái cây bên người, nhìn Thư Lê một cách đáng thương.
Tuy nó biết trái cây tươi ngon mọng nước như vậy rất có thể đến từ vườn trái cây của yêu tinh, nhưng mà....nó còn muốn mang mấy quả về cho nhóc con mà!
Thư Lê lơ lửng trong không trung, tay cầm dao găm, vẻ mặt xấu hổ.
Trông như cậu đang bắt nạt sóc nhỏ không bằng ý.
Rốt cuộc thì ai mới là người nguy hiểm hơn hả? Nếu như sóc nhỏ ngang ngược hơn một chút, muốn chiếm đoạt hết chỗ trái cây này thì cậu cũng không thể làm gì được.
"Chít chít chít".
Sóc nhỏ cầu xin.
Thư Lê vỗ trán, dùng giọng điệu thương lượng nói:"Cậu một nửa, tui một nửa nhé?".
"Chít!".
Sóc nhỏ gật đầu mừng rỡ.
Vì thế, một bé yêu tinh và một bé sóc vui vẻ phân chia mười quả này.
Thư Lê dùng dao găm cắt bỏ cuống, sau đó dùng nhẫn trữ vật khẽ chạm vào quả, trong lòng đọc thầm "thu thu thu", trái quả nháy mắt bị thu vào không gian trữ vật.
Thật thần kỳ!
Lần đầu tiên sử dụng nhẫn trữ vật vô cùng thuận lợi.
Thư Lê cứ dùng cách này, liên tục thu 5 quả vào nhẫn trữ vật.
Cậu có nhẫn trữ vật để dùng, không biết sóc nhỏ định vác về như thế nào.
Quả này rất lớn, túi má của sóc nhỏ chắc không nhét nổi đâu ha?
Vừa nghĩ vậy, bên tai liền truyền tới mấy tiếng "chít chít".
Cậu ngẩng đầu, chỉ thấy bốn con sóc con đang bò thoăn thoắt trên cành cây.
Sóc con hưng phấn vây quanh sóc nhỏ---À, là sóc mẹ mới đúng.
Sóc mẹ rất uy nghiêm, nó ra lệnh một tiếng, bốn sóc con lập tức tản ra, mỗi đứa ôm một quả, há mồm gặm cuống quả, chỉ lát sau cuống quả đã bị gặm đứt.
Bọn sóc con ôm chặt đống quả nhảy nhót rời đi.
Thư Lê:.....
Hiệu suất cao thật.
Sóc mẹ cảm kích kêu hai tiếng với bé con yêu tinh, cầm quả cuối cùng nhanh nhẹn nhảy xuống khỏi cành cây.
Thư Lê không dám trì hoãn, hai cánh dang rộng bay lên cao.
Thừa dịp trời còn chưa tối, cậu nên đi thôi.
Đầu tiên, phải xác định xem cây thần nằm ở hướng nào.
Cây thần là cái cây cao nhất trong khu rừng Yêu Tinh.
Cho dù đứng cách mấy ngàn dặm cũng có thể nhìn thấy nó.
Vậy làm thế nào để xác định vị trí của cây thần?
Đương nhiên là phải bay lên cao, bay ra khỏi ngọn cây, đứng từ trên cao nhìn ra xa.
Thư Lê ngẩng đầu nhìn cây đại thụ nơi mình đang đứng.
Ngẩng đến gãy cổ mà vẫn không nhìn thấy ngọn cây đâu.
Cái cây này bét cũng phải trăm mét chứ đùa!
Thôi được rồi, cố gắng bay lên rồi tính tiếp!
Tuy cậu có bệnh sợ độ cao, nhưng bay dọc theo thân cây khác với bay lơ lửng giữa không trung.
Cái trước nếu mệt thì có thể dừng trên cành cây nghỉ ngơi, cái sau không chốn nương tựa, không bay được thì chỉ có thể vô lực rơi xuống.
Thư Lê vỗ cánh, nhanh chóng bay lên trên.
Lên nào----
Tranh thủ tới được ngọn cây trước khi mặt trời lặn xuống phía tây.
Bé con chỉ bé bằng ngón tay, trông không khác gì một con côn trùng.
Cho dù có nỗ lực đập cánh thì cũng không thể bay nhanh hơn chim được.
Thư Lê dùng hết sức bú bình để bay, hai cánh đập liên hồi.
Không biết qua bao lâu, Thư Lê đã thấm mệt, cậu tìm một cành cây để dừng lại nghỉ ngơi.
Đậu xuống cành cây khô, Thư Lê giơ tay lau mồ hôi, cậu muốn xem bản thân đã bay được bao nhiêu nên bèn ló đầu nhìn xuống.
Thư Lê: ⊙_⊙
Quần quật nãy giờ, hoá ra chỉ như muối bỏ biển.
Đứng từ chỗ này nhìn xuống còn có thể nhìn thấy cành cây ăn quả bị bỏ lại, hiển nhiên cậu mới chỉ bay được nhiều nhất là 30m.
Thư Lê phải làm sao bây giờ?
Đương nhiên là tiếp tục bay rồi.
Lần này, thời gian bay của cậu dài hơn trước một ít, ước chừng bay được khoảng hơn 100m, bay tới nỗi suýt chút nữa thì cánh bị chuột rút, thực sự bay không nổi nữa mới tìm một điểm gần nhất để dừng chân.
Cậu thở hồng hộc, ngẩng đầu nhìn thân cây.
Bản thân đã xem nhẹ độ cao của cái cây này rồi, bay gần 200m mà mới chỉ đến giữa cây.
Cây cối trong khu rừng Yêu Tinh đừng nghịch thiên như vậy được không?
Cây nào cũng muốn học theo cây thần, phát triển đến độ cao nghìn mét hay gì?
Nói đi cũng phải nói lại, khu rừng Yêu Tinh đã tồn tại mấy vạn năm, bốc bừa một cái cây cũng có thọ mệnh cả vạn năm, mấy trăm năm cũng chỉ tính là đàn em thôi.
Thư Lê quyết định nghỉ ngơi lâu hơn một chút, sau đó