Đứng trên cái đầu to lớn của ma xà, Thư Lê đi dạo một vòng, dựa vào ánh hoàng hôn và lá cây để xác định đông tây nam bắc.
Cây thần nằm ở hướng tây, chỉ cần đi về phía mặt trời lặn là có thể tới được đó.
Cậu lấy sổ ghi chép và bút từ túi xách ra, vẽ một tấm bản đồ đơn giản, sau khi xác nhận không có sai sót bèn ngồi xuống vỗ miếng vảy trên đầu ma xà, la lớn:"Ngài rắn ơi.....tôi thấy vị trí của cây thần rồi, chúng ta xuống thôi!".
Ma xà nghe vậy thì từ tốn mà nhích xuống.
Theo thói quen thường ngày, nó sẽ quay đầu rồi cứ thế trườn xuống.
Nhưng hôm nay trên đầu có thêm một bé con yêu tinh, vì đề phòng cậu bị ngã, nó chỉ có thể bò ngược từ đuôi xuống.
Tốc độ chậm hơn một ít, nhưng so với tốc độ bay của bé con yêu tinh thì nhanh hơn gấp mấy lần.
Ma xà trườn dọc theo thân cây to lớn sần sùi, chẳng mấy chốc đã chạm tới thảm cỏ dưới gốc cây.
Thư Lê chỉ cảm thấy như ngồi một chuyến thang máy siêu tốc, quanh cảnh trước mắt nhoè đi, đến khi tầm nhìn rõ ràng trở lại thì đã thấy mình "xuống tầng" rồi.
Cũng khá tiện đấy chứ!
Ma xà đặt cái đầu to lớn của mình lên cỏ, gỡ bỏ lá chắn phòng ngự để bé con yêu tinh đi xuống.
Thư Lê vỗ cánh bay tới trước đầu rắn, cảm kích mà hành lễ:"Ngài rắn, cảm ơn ngài đã giúp đỡ!".
Ma xà phun lưỡi đỏ au, "xì xì" mấy tiếng.
Trong đầu Thư Lê đột nhiên có một giọng nói trầm thấp vang lên.
"Ta là Bazion Bulgares, xin hãy gửi lời hỏi thăm của ta tới Tinh Linh Vương".
Thư Lê giật mình, trợn mắt nhìn cái đầu to lớn dữ tợn của ma xà, khẳng định nó đang nói chuyện với mình, còn là dùng tiếng Tinh Linh để nói.
Phát âm còn chuẩn hơn cậu nữa.
"À được.....Bazien Bugares".
Thư Lê hành lễ lại lần nữa.
Ma xà thè lưỡi, sửa đúng:"Ta tên là Bazion Bulgares".
Phát âm của bé yêu tinh này hình như không ổn cho lắm.
Bị bắt lỗi trực tiếp như vậy, mặt Thư Lê tức khắc đỏ bừng:"Xin, xin lỗi, để tôi ghi lại đã".
Cậu lúng túng lấy sổ ghi chép và bút lông chim từ túi xách ra, nghiêm túc viết tên của ma xà lên đó.
Viết xong còn vẽ một con rắn chibi bên cạnh, dùng tiếng Trung để đánh dấu lại.
Ma xà khó hiểu nhìn nhóc yêu tinh lạc đàn này.
Nó đã sống trong khu rừng Yêu Tinh mấy ngàn năm, đây là lần đầu tiên gặp được một yêu tinh kỳ quái thế này.
Khả năng ngôn ngữ của yêu tinh không phải trời sinh đã có rồi sao?
Tại sao đứa nhỏ trước mắt lại ăn nói lắp bắp như vậy?
Chắc do còn nhỏ nên thế.
Ma xà tự tìm một lý do cho bé con.
"Rừng rậm về đêm rất nguy hiểm, trời tối rồi đừng nên lên đường vội".
Trước khi trở lại thân cây, ma xà đưa ra lời khuyên cho bé con.
Khu rừng này có vô số ma thú, mỗi con đều có một lãnh địa riêng, chúng rất cảnh giác với kẻ xâm nhập không thuộc địa bàn của mình.
Không phải ma thú nào cũng lương thiện như nó.
"Cảm ơn, tôi sẽ chú ý an toàn hơn".
Thư Lê nghiêm túc gật đầu.
Thấy ma xà sắp phải đi, cậu đột nhiên nhớ tới điều gì đó, vội vàng gọi với lại:"Bazion B.....Bulgares, xin đợi một chút!".
Ma xà khựng cái đầu đang nhếch lại, mắt thú lạnh như băng nhìn bé con yêu tinh chăm chú.
Thư Lê thò tay vào túi đeo chéo lục lọi, móc ra ba viên hạt giống hoa hồng tinh như ba viên đá quý đưa cho ma xà.
"Cảm ơn vì đã dẫn tôi lên ngọn cây, đây là....quà cảm ơn của tôi, xin hãy nhận lấy!".
Vốn dĩ cậu định đợi sau khi tan học sẽ đi phố buôn bán, mua một ít đồ dùng sinh hoạt.
Nào ngờ lại phát sinh chuyện ngoài ý muốn, bị con chim ngu ngốc kia ném tới khu rừng xa lạ này.
May mà có ma xà giúp đỡ, nếu không giờ này cậu vẫn còn đang rơi rớt trên cây, đến tối cũng chưa chắc đã lên tới ngọn.
Để bày tỏ lòng biết ơn, cậu tặng ba hạt giống của hoa hồng tinh này cho ma xà.
Hạt giống hoa hồng tinh rất nhỏ, chỉ bé bằng hạt mè, nằm trong lòng bàn tay của bé con, tản ra nguồn ma lực dày đặc.
Ma xà cúi đầu, sau khi xác nhận mình không nhìn nhầm, con ngươi liền biến thành một đường dọc thẳng.
Bất kỳ ma thú nào nhìn thấy hạt giống hoa hồng tinh có thể tăng cấp bậc đều sẽ điên cuồng vì nó.
Chẳng trách trên người bé con lại tản ra mùi hương hấp dẫn đến vậy.
Chẳng qua có sự uy hiếp từ chúc phúc của Tinh Linh Vương, nó phải giữ vững lý trí, kiềm chế dục vọng.
Bây giờ nhìn thấy ba hạt giống trong tay bé con, cuối cùng nó cũng biết mùi hương đó đến từ nơi nào.
Ma xà đột nhiên dí sát vào người bé yêu tinh, khoá chặt hạt giống trong tay cậu, hỏi lại:"Nhóc chắc chắn muốn đưa nó cho ta chứ?".
Những ma thú sống mấy ngàn năm trong rừng rậm đều biết hạt giống của hoa hồng tinh đến từ nhà ấp, quý giá hiếm có, chỉ có thể gặp chứ không thể cầu.
Một vài ma thú sống trên vạn năm cũng chưa thể thấy được một lần.
Hôm nay nó nổi hứng bò lên cành cây nghỉ ngơi, phát hiện một nhóc con yêu tinh bị lạc nên tiện tay giúp đỡ, vậy mà đối phương lại lấy ba hạt giống của hoa hồng tinh ra để làm quà cảm ơn.
Ma xà kích động, không ngờ bản thân lại tốt số đến vậy.
Thư Lê đột nhiên bị cái đầu rắn dữ tợn dí lại gần, trong lòng nhịn cảm xúc muốn lùi lại xuống, cho ma xà một lời khẳng định:"Đúng vậy, tặng ngài, xin hãy nhận lấy".
Ma xà trầm mặc mất mấy giây, sau đó thè lưỡi đỏ, nhoắng cái đã cuốn mất ba hạt giống trong tay cậu.
Thư Lê nhìn bàn tay trống rỗng, hai mắt chớp chớp.
Nhưng giây tiếp theo, cậu suýt thì bị một đống đồ từ trên trời giáng xuống bao phủ, vội vàng giương cánh bay né sang bên cạnh.
"Ầm...ầm....".
Đống đồ chất cao như ngọn núi nhỏ, cái gì cũng có: đá quý lộng lẫy hút mắt, vũ khí và áo giáp được chế tác hoàn mỹ, trang sức sặc sỡ loá mắt, chiếc hộp xinh xắn tinh tế, ngọn cỏ tươi tốt xanh biếc, đoá hoa kiều diễm, da lông bóng mượt, xác động vật không rõ chủng loại....
Thư Lê trợn tròn mắt.
"Đây là quà đáp lễ".
Ma xà ném xuống đống của quý mà ngày thường nó thu gom được, sau đó bò trở lại thân cây, nhanh chóng quấn lên, trong chớp mắt đã đi xa mấy chục mét.
"Ấy....từ từ....ngài rắn ơi...".
Thư Lê vươn đôi tay Nhĩ Khang, muốn gọi ma xà trở lại.
Cậu chỉ tặng ba hạt giống, vậy mà ngài rắn lại đáp lễ một núi bảo vật, thế này cũng khách khí quá rồi.
"Đừng nhớ nhầm....tên của ta là Bazion Bulgares".
Giọng nói của ma xà vọng lại trong đầu Thư Lê, còn mình thì nhanh chóng biến mất giữa những tán lá.
Thư Lê xấu hổ mà thu lại bàn tay Nhĩ Khang, xấu hổ gãi ót.
May mà cậu có nhẫn trữ vật của Tinh Linh Vương, nếu không chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn "núi nhỏ" này thôi.
Chỉ mong Tinh Linh Vương không ngại nhận lại một chiếc nhẫn trữ vật đã qua sử dụng.
Trái cây cũng thu rồi, không hơn kém núi bảo vật này.
Thư Lê bay lại gần núi nhỏ, trong lòng đọc thầm "thu thu thu", núi đồ lập tức được hút vào nhẫn trữ vật.
Sau khi xác nhận không còn để sót thứ gì, cậu vuốt viên ruby trên nhẫn bạc, trong đầu bỗng xuất hiện một toà tháp nhiều tầng, đồ vật thu vào đều được phân loại và cất riêng ở từng tầng, đánh dấu rõ ràng, vừa nhìn là hiểu ngay, rất tiện lấy ra cất vào.
Thật lợi hại! Thật thần kỳ!
Không hổ là thế giới ma thuật.
Thư Lê ngẩng đầu nhìn cây đại thụ, vẫy tay với ma xà không biết đã bò tới đâu rồi.
Cậu vỗ cánh, ánh mắt kiên định bay về hướng tây, bắt đầu cuộc hành trình về nhà của mình.
Cỏ dại mọc tràn lan trong rừng rậm, ngoại trừ các cây đại thụ che trời thì cơ man là bụi cây, bụi gai và dây mây.
Nếu đi trên mặt đất thì một bước cũng khó, may là Thư Lê có cánh, có thể tự do bay trong không trung.
Cậu bay không cao, giữ khoảng cách 4-5m so với mặt đất.
Bay thẳng tương đối nhẹ nhàng, không giống như khi bay lên trên, phải chịu ảnh hưởng của lực cản và trọng lực.
Thư Lê liên tục bay hơn 200m mà không cảm thấy mệt.
Thời gian dần dần trôi đi, mặt trời ngả về tây, ánh sáng trong khu rừng trở nên ảm đạm, tầm nhìn cũng theo đó mà giảm xuống.
Thư Lê vẫn nhớ lời dặn của ngài rắn, cố gắng không đi lại trong đêm.
Cậu phải tìm một nơi an toàn để nghỉ chân.
Nhưng nhìn bốn phía xung quanh chỉ toàn cây cỏ hoa lá, các sinh vật sống về đêm cũng lục tục ra ngoài săn mồi.
Trên đường, Thư Lê đã gặp 3-4 con ma thú, ban đầu còn khá sợ hãi, nhưng nghĩ đến ma xà to lớn dữ tợn còn tỏ ra hữu hảo với mình thì bèn lớn mật bay qua.
Kết quả, mấy con ma thú kia làm như không thấy cậu, phỏng chừng còn cho rằng cậu là loại động vật phát sáng nào đó.
Thư Lê nhìn đông ngó tây, tìm kiếm chỗ để qua đêm.
Bụi cỏ không được, cậu sợ ngủ tới nửa chừng thì bị con gì đó dẫm bẹp lắm.
Đoá hoa cũng không được, sẽ đụng phải mấy loài bò sát.
Xem ra chỉ có thể lên cây.
Thư Lê chọn một cái cây cành lá xum xuê, bay lên trên khoảng 20m thì phát hiện một cái tổ chim.
Hai mắt cậu sáng lên.
Tổ chim được xây giữa một chạc cây, tinh xảo sạch sẽ, có một con chim béo trắng như tuyết đang ngồi trong đó.
Thư Lê vô cùng ưng cái tổ chim này.
Quả thực là nơi tuyệt vời để qua đêm!
Cậu vỗ cánh tiếp cận tổ chim khiến cho chim béo chú ý đến.
Chim béo mở to mắt, nghi ngờ mà đánh giá....hừm....nhóc yêu tinh không biết từ đâu tới này.
Bé con yêu tinh đúng chứ?
Hình người, tai nhọn, sau lưng mọc một đôi cánh phát sáng, cái đầu tí hon, vẻ mặt non choẹt.
"Chíp?".
Chim béo kêu lên một tiếng, dường như đang dò hỏi.
Thư Lê đứng trên một cành cây gần tổ chim, lễ phép mà dùng tiếng Tinh Linh chào hỏi với chim béo:"Xin chào, tôi tên là Sperion, là yêu tinh sống trên cây thần, xin lỗi vì đã quấy rầy bạn".
"Chíp chíp!".
Chim béo đứng lên, lộ ra đám nhãi con dưới bụng.
Đám chim con thò cái đầu bông xù của chúng ra, tò mò nhìn Thư Lê.
Thư Lê thấy chim béo không xua đuổi mình thì sờ nhẫn trữ vật, lấy ra một trái cây hình quả lê.
Trái cây hình quả lê đột nhiên xuất hiện trên cành cây, lung lay sắp đổ, Thư Lê vội vàng giơ hai tay ôm chặt lấy.
Sau khi giữ được trái cây, cậu gian nan quay đầu, nhìn về phía chim béo:"Cái đó....tôi có thể ở nhờ nhà của bạn không? Cái này là quà cảm ơn".
Chim béo nhìn trái cây đang toả ra mùi hương nồng đậm hấp dẫn, hai mắt trừng lớn.
"Chíp chíp chíp".
Còn phải hỏi sao?
Đương nhiên là đồng ý rồi!
Trái cây do yêu tinh trồng được vừa ngon lại vừa đầy đủ chất dinh dưỡng, rất thích hợp cho con non sử dụng.
Thư Lê thấy chim béo gật đầu đồng ý thì thở phào nhẹ nhõm.
Thật tốt quá!
Buổi tối có nơi để đặt chân nghỉ ngơi rồi.
Chim béo không chờ nổi mà bay tới, móng vuốt chuẩn xác quắp lấy trái cây tha về ổ.
Không gian trong tổ chim rất rộng rãi, đặt một trái cây cũng còn dư dả.
"Chíp~".
Chim béo gật đầu với Thư Lê, ý nói mời cậu tiến vào.
"Cảm ơn!".
Thư Lê vui mừng bay tới, chui vào một góc của tổ chim.
Bên trong tổ trải một lớp lông chim mềm mại, không hề khô cứng tí nào.
Tuy vẫn thoang thoảng mùi hương đặc trưng của chim chóc nhưng lại không khó ngửi.
Đám chim con rất có hứng thú với vị khách mới tới, "chíp chíp" đua nhau chen tới.
Con này cọ cọ cậu, con kia cọ cọ cậu, vô cùng thân thiết.
Thư Lê không thể chối