Điện thoại nhanh chóng chuyển đến tay Sở Cẩm Lâm, giọng bà tuy lạnh nhạt hờ hững nhưng ngữ khí rất ôn hòa: "Là Tinh Tinh à? Nhiều năm không gặp, nhớ dì Sở rồi đúng không?".
Mạc Sơ Quyết bất giác ngó qua Thẩm Ánh Thu, thấy cô đang yên lặng ăn cơm, không phân ra nửa phần chú ý.
Đây là mẹ ruột của cậu đấy.
Mạc Sơ Quyết muốn nói với cô, nhưng không cách nào giải thích lý do tại sao mình biết nên đành ngậm ngùi nhịn xuống.
Dù sao cũng sẽ có ngày mẹ con họ nhận lại nhau.
Dụ Quy Tinh hàn huyên với bà vài câu, sau đó đi ra ngoài hành lang nói thẳng mục đích chính.
Có lẽ bình thường Tống Mạn Mạn giả vờ trước mặt Sở Cẩm Lâm quá tốt, ban đầu bà có phần chưa tin tưởng.
Nhưng càng nghe, sắc mặt bà càng nghiêm trọng: "Tinh Tinh, lời con nói là thật sao?"
Dụ Quy Tinh ừm một tiếng.
Hắn không phải người hay nói xấu người khác, chỉ tường thuật chính xác lời nói và hành động của Tống Mạn Mạn đã làm ở trường, nhưng bấy nhiêu thôi cũng đủ để Sở Cẩm Lâm nổi giận.
Bà trầm ngâm hồi lâu: "Dì hiểu rồi, cảm ơn con đã nói cho dì những chuyện này, bằng không chẳng biết sẽ bị qua mặt bao lâu nữa".
Trước đây bà còn tưởng rằng con gái mình nghe lời hiểu chuyện nên luôn lấy làm hãnh diện trước mặt người thân bạn bè đồng nghiệp, đối với con gái vô cùng an tâm.
Nào ngờ tính tình nó vậy mà nảy sinh vấn đề lớn đến thế.
"À phải, mẹ con sao rồi?".
Nói xong chuyện kia, Sở Cẩm Lâm bèn hỏi thăm tình hình Trần Cửu Cửu.
Hai người đều bận công việc, rất nhiều năm rồi chưa gặp lại.
"Rất tốt ạ, dạo này bà ấy bận việc kinh doanh, cũng đã mở vài chi nhánh trong thành phố".
Vẻ mặt Dụ Quy Tinh ôn hòa trở lại.
"Cửu Cửu tài giỏi như vậy?".
Sở Cẩm Lâm cười nói: "Dì còn nhớ hồi nào dáng mẹ con như liễu yếu đào tơ vai không thể khiên tay không thể xách, ấy vậy mà nay thay đổi lớn đến thế...!Thật muốn gặp bà ấy quá, đáng tiếc dì bận trăm công nghìn việc, e là năm nay không có cơ hội".
"Sau này sẽ có".
Dụ Quy Tinh đáp.
Ngắt điện thoại, Dụ Quy Tinh đi vào phòng bệnh.
Tống Mạn Mạn nằm co ro trên giường như phạm nhân chờ ngày xét xử, không dám nói câu nào.
Dụ Quy Tinh ngồi xuống bên giường: "Phương pháp giáo dục ở Nhất Trung không thích hợp với cô.
Dì Sở nói sẽ chuyển cô về ngôi trường ban đầu.
Cố gắng học cho tốt, đừng để dì Sở lo lắng".
Tống Mạn Mạn cố chấp nói: "Em chỉ muốn ở bên cạnh anh".
Dụ Quy Tinh theo bản năng liếc nhìn Mạc Sơ Quyết, sợ bình giấm nhỏ sẽ tức giận nên đánh nhanh diệt lẹ: "Nhiệm vụ hiện tại của cô là học tập, hơn nữa tôi không thích cô".
Tống Mạn Mạn rưng rưng nước mắt: "Không thể không chuyển thật sao? Em thật sự thích anh mà".
Ả cũng không biết mình thích Dụ Quy Tinh từ khi nào.
Từ khi nhận thức được, ả vẫn luôn đuổi theo bóng lưng Dụ Quy Tinh, ngưỡng mộ hắn, sùng bái hắn, rồi dần dần phát triển thành tâm lý ái mộ.
Nhưng thái độ Dụ Quy Tinh đối với ả đều lạnh nhạt vô tình.
Ả cũng không biết lý do nào khiến mình kiên trì đến vậy.
Rõ ràng là kiểu người kiên nhẫn không quá ba phút nhưng lại dành hết sự nhẫn nại có được cho Dụ Quy Tinh, ả không muốn bỏ cuộc giữa chừng.
Dụ Quy Tinh đứng dậy, phũ phàng nói: "Sở Cẩm Lâm có lẽ cũng không hi vọng cô như vậy.
Cô nói xem, trong thời gian cô ở Nhất Trung đã học được những gì?".
Tống Mạn Mạn mấp máy môi không thốt được lời nào.
Khi qua Nhất Trung thành tích ả đã thụt lùi rất nhiều.
Nếu không nhờ lúc trước có gia sư phụ đạo 1:1, xây dựng được nền tảng vững chắc, có khả năng ả đã sớm rơi xuống các lớp cuối.
Dụ Quy Tinh đi qua nắm lấy tay Mạc Sơ Quyết, đoạn nói với Thẩm Ánh Thu: "Bọn tôi đi ăn tối, cậu cứ nghỉ ngơi cho khỏe, bọn tôi quay lại sau".
Thẩm Ánh Thu gật đầu: "Cảm ơn, làm phiền cậu rồi".
Dụ Quy Tinh gật đầu, dẫn Mạc Sơ Quyết đang ngẩn ngơ ra ngoài.
Tống Mạn Mạn nhìn theo bóng lưng bọn họ lẩm bẩm: "Mình còn chưa ăn mà, đói muốn chết".
Thẩm Ánh Thu liếc qua, thấy đôi mắt sưng đỏ của ả thật sự quá đáng thương, bèn đẩy hộp cơm của mình qua: "Món này tôi chưa gắp qua, cô muốn ăn không? Chỗ tôi còn nửa chén cơm".
Tống Mạn Mạn không thể tin nổi nhìn cô, hai mắt trừng to: "Cô cho tôi ăn cơm thừa? Cô sỉ nhục tôi à!".
Thẩm Ánh Thu sầm mặt: "Không ăn thì thôi".
Nói rồi, cô đậy hộp cơm lại, nhắm mắt nằm xuống.
Mùi thơm đồ ăn còn sót lại thoang thoảng qua đây, Tống Mạn Mạn hít mũi, dẩu môi.
Thơm quá đi, Thẩm Ánh Thu rõ là cố ý, thật đáng ghét!
Dù có chết đói ả cũng sẽ không ăn một miếng cơm thừa của Thẩm Ánh Thu!
Mười phút sau, Tống Mạn Mạn ngồi xếp bằng trên giường bệnh, tay cầm hộp cơm ăn ngon lành, hạt cơm dính lên miệng ả cũng quên lau.
Thẩm Ánh Thu giúp ả gỡ mấy cục bông gòn nhỏ trên tóc xuống, rũ mắt nói: "Không phải nói không ăn sao?".
Tống Mạn Mạn đỏ mặt: "Ai cần cô lo!".
Thẩm Ánh Thu lạnh giọng: "Vậy đừng ăn cơm của tôi".
Tống Mạn Mạn khịt mũi mấy cái như heo con, miệng ngậm đầy cơm lầm bầm: "Đây là anh Tinh Tinh mua, không phải của cô mua".
Thẩm Ánh Thu: "Vậy cũng là bọn họ mua cho tôi, không phải cho cô".
Lần này vết đỏ lan xuống tận cổ Tống Mạn Mạn, nước mắt lã chã rớt xuống: "Tại sao chứ...!tôi rất thích anh ấy, tại sao anh ấy muốn đuổi tôi đi?".
Có lẽ do sinh bệnh, lại thêm bị quở trách một trận, hiện tại ả rất cần một đối tượng tâm sự.
Thẩm Ánh Thu trông rất đáng tin cậy, cũng sẽ không nói nhảm, ả đánh bạo lên tiếng: "Tôi với anh ấy là thanh mai trúc mã, với lại tôi xinh như vậy, cô nói xem tại sao anh ấy không thích tôi?".
Thẩm Ánh Thu nói: "Yêu thích chân chính không liên quan đến ngoại hình.
Nếu hắn thích cô, dù cô xấu xí hắn vẫn thích".
Tống Mạn Mạn nói: "Nhưng tôi đâu có xấu".
Thẩm Ánh Thu không còn gì để nói, thật khâm phục khả năng lí giải của người này.
"Miệng cô không thối thì trông rất dễ thương.
Biết tại sao Dụ Quy Tinh ghét cô không? Nguyên nhân chính là bởi miệng cô thối quá đấy".
Tống Mạn Mạn hà hơi ra lòng bàn tay, ngửi ngửi: "Miệng tôi có thối đâu.
Mấy dì đều khen tôi thế này rất tốt, tính tình bộc trực, thẳng thắn".
Ả rất khoan dung với người bên phe mình, đương nhiên sẽ cảm thấy tốt đẹp.
Còn với người ngoài thì khắt khe, nhìn đâu cũng không vừa mắt.
Thẩm Ánh Thu nhìn bộ dạng ngờ nghệch của ả, lạnh giọng nói: "Hà cớ gì cô cứ chĩa mũi vào Mạc Sơ Quyết? Cậu ấy có chọc cô đâu".
Tống Mạn