Mạc Sơ Quyết vừa nằm xuống đã ngủ thiếp đi.
Đang mơ mơ màng màng, cậu đột nhiên cảm thấy mình đang nằm giữa lò lửa lớn, xung quanh đầy hơi nóng bốc lên.
Đặc biệt là phần mặt, ngột ngạt kinh khủng.
Cuối cùng nóng đến mức không chịu nổi, cậu choàng tỉnh dậy.
Vừa thức dậy, đập vào mắt là một khuôn mặt tuấn tú phóng đại.
Đầu óc cậu hỗn loạn, hoang mang nghĩ: tại sao Dụ Quy Tinh lại ở trên giường mình?
Rõ ràng cậu ngủ có một mình, trước khi ngủ còn dán miếng dán giữ nhiệt.
Lẽ nào lúc ngủ mộng du bò lên giường Dụ Quy Tinh?
Nghĩ vậy, cậu lặng lẽ xốc chăn lên nhìn, đây đúng là giường cậu.
Nghĩa là bằng cách nào đó Dụ Quy Tinh đã trèo lên giường mình.
Cậu nhúc nhích mấy cái, giường vốn đã nhỏ, Dụ Quy Tinh ngủ nông nên dễ dàng bị cậu đánh thức.
Hắn nhập nhèm mở mắt ra.
"Sao vậy?".
Vì mới tỉnh lại, giọng Dụ Quy Tinh khàn khàn từ tính, lại hơi nghèn nghẹn nghe cực kỳ gợi cảm.
Mạc Sơ Quyết sờ mặt, còn thắc mắc tại sao nóng như vậy, hóa ra cái tên Dụ Quy Tinh để tay lên mặt mình!
Mạc Sơ Quyết hỏi: "Tại sao cậu ngủ trên giường tớ?".
Dụ Quy Tinh ngây thơ vô (số) tội: "Không phải hôm qua cậu nói lạnh sao? Tôi sợ nửa đêm cậu thấy lạnh nên qua ngủ chung".
Mạc Sơ Quyết quắc mắt: "Nhưng tớ có miếng dán giữ nhiệt rồi, cậu qua đây vừa chật vừa nóng, tớ bị nóng tỉnh luôn đây này".
Dụ Quy Tinh nói: "Hôm qua cậu đâu có nói vậy".
Mạc Sơ Quyết thấp giọng: "Hôm qua miếng dán vẫn chưa tới mà..."
Nói đến từ cuối cùng, cậu đưa tay xuống sờ thử, phát hiện mấy miếng dán giữ nhiệt đã biến mất.
Cậu trực tiếp chất vấn: "Đồ của tớ đâu?"
Dụ Quy Tinh giải thích: "Hết nóng rồi, tôi xé ra giúp cậu".
Mạc Sơ Quyết: "..."
Đệt, có một miếng cậu dán trên mông, Dụ Quy Tinh cũng xé luôn à?
Cậu sờ sờ, quả nhiên không thấy.
Cậu đang nằm ngủ, làm sao Dụ Quy Tinh có thể phát hiện trên mông có dán...
Nghĩ đến cảnh kia, Mạc Sơ Quyết xấu hổ co người rụt vào chăn.
Thấy người này vùi đầu vào chăn như đà điểu, Dụ Quy Tinh sợ cậu chết ngạt nên kéo chăn ra nhưng không được.
Hắn không còn cách nào khác đành dùng thêm chút lực moi đầu Mạc Sơ Quyết ra, kết quả thấy một gương mặt ửng hồng rưng rưng nước mắt.
Đêm khuya thanh vắng cũng là lúc mặt tối của con người dễ bị kíc/h thích nhất.
Hầu kết hắn trượt lên trượt xuống, đột nhiên trỗi lên chút kích động muốn bắt nạt bé khóc nhè này: "Cậu khóc cái gì?".
Mạc Sơ Quyết lau nước mắt, hiện tại cậu cmn xấu hổ gần chết! Cái thể chất dễ khóc mắc dịch này có thôi đi không!
"Đừng nói nữa, tớ buồn ngủ lắm, ngày mai còn đi học".
Cậu trở mình, quay lưng về phía Dụ Quy Tinh, cố gắng che đi xấu hổ bằng ngữ khí bình thường.
Dụ Quy Tinh nghe ra giọng cậu chỉ đang cố giả vờ bình tĩnh.
Hắn nhếch khóe môi, cúi đầu hôn lên đỉnh đầu đối phương: "Ừm, ngủ đi".
Động tác hắn khẽ đến mức Mạc Sơ Quyết tưởng hắn đang vuốt tóc mình, yên tâm nhắm mắt lại.
Mặc dù ngủ chung với Dụ Quy Tinh vừa chật vừa nóng nhưng quả thật rất an tâm.
Mạc Sơ Quyết nằm một lúc rồi ngủ mất, ngủ say thì bắt đầu không an phận gác chân lên người Dụ Quy Tinh.
Người trong lồng ngực mềm mại thơm sữa, Dụ Quy Tinh không nhịn được ôm eo Mạc Sơ Quyết, nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, khi Âu Dương Húc tỉnh lại, vừa ngồi dậy đã thấy Dụ Quy Tinh rón rén trèo xuống khỏi giường Mạc Sơ Quyết, nhẹ nhàng tiếp đất.
Hắn ta dụi mắt thật kỹ, vẻ mặt trở nên tê dại.
Hai người này quyết không chừa cho cẩu độc thân một con đường sống mà!
Khoảng thời gian sau đó, Dụ Quy Tinh thường xuyên viện lý do không ngủ được, lấy cớ làm ấm giường cho Mạc Sơ Quyết để leo giường bên cạnh.
Âu Dương Húc và Kỷ Vân chẳng lấy làm lạ, ngay cả Mạc Sơ Quyết cũng tập mãi thành quen.
Ngủ chung với Dụ Quy Tinh rất thoải mái, không ngáy, tư thế ngủ đẹp, lại là lò sưởi hình người, cậu không cần dùng miếng dán giữ nhiệt nữa.
Thủ tục chuyển trường cho Tống Mạn Mạn hoàn tất vào ngay hôm sau.
Sở Cẩm Lâm hành sự sấm rền gió cuốn, mấy chuyện vặt vãnh này đối với bà cực kỳ đơn giản, chỉ cần nhờ trợ lí đến phòng hiệu trưởng vài chuyến, mọi chuyện đã được giải quyết ổn thỏa.
Âu Dương Húc nghe tin này lắp bắp kinh ngạc: "Cô ta vậy mà sắp chuyển trường rồi?".
Kỷ Vân cười hỏi: "Sao? Luyến tiếc à?".
Âu Dương Húc bổ cậu ta một cái: "Cậu mới tiếc á.
Chẳng qua người ta cũng coi như là một tiểu mỹ nhân, nhìn bổ mắt cũng không tệ".
Kỷ Vân nói: "Đúng vậy, chỉ cần ngậm miệng lại, cô ta vẫn rất xinh".
Âu Dương Húc thở dài: "Cậu đừng nói nữa.
Cô ta không ở đây tớ vẫn chưa quen lắm.
Nguồn vui hằng ngày đã biến mất".
Mạc Sơ Quyết thò đầu qua hỏi: "Nguồn vui gì?".
Kỷ Vân giải thích: "Cậu không cảm thấy cô ta rất hài hước sao? Năm 2050 rồi mà ngày nào cũng thao thao người nghèo không xứng nói chuyện với mình gì gì đó.
Tưởng đang quay phim truyền hình ha gì".
Mạc Sơ Quyết chau mày trầm tư: "Nghe cậu nói vậy, hình như câu cửa miệng của cô ta quả thật là hai câu này".
Kỷ Vân đắc ý: "Đúng không? Tớ với Âu Dương Húc đặc biệt tổng kết ra đó".
Âu Dương Húc cũng ưỡn ngực gật đầu.
Tống Mạn Mạn chuyển trường, Thẩm Ánh Thu ở nhà dưỡng bệnh, dãy ghế phía sau đều bỏ trống.
Lần trước Thẩm Ánh Thu có nhờ sắp xếp bài kiểm tra, mỗi ngày Mạc Sơ Quyết đều tiện tay dọn dẹp bàn học gọn gàng.
Trường học cho phép đem điện thoại di động, bọn họ thường nói chuyện qua Wechat, phần lớn là về việc học.
Nếu có thời gian Mạc Sơ Quyết sẽ chụp lại các đề bài mới giáo viên đưa ra và gửi cho Thẩm Ánh Thu chép, kẻo lâu không viết ngượng tay.
Mãi cho đến trước kỳ thi một ngày, chân Thẩm Ánh Thu vẫn chưa chịu lành.
Miệng vết thương tuy không lớn nhưng tương đối sâu nên khép miệng rất chậm.
Ngày thi cuối kỳ, cô ngồi xe lăn đến trường, chịu đựng cơn đau ngứa trên chân kiên trì hoàn thành tất cả các môn.
Hồ Vĩ Quốc cảm động vô cùng.
Ông khen ngợi Thẩm Ánh Thu trước toàn thể lớp để mọi người cùng học hỏi tinh thần ham học.
Buổi chiều ngày thi xong lớp học náo nhiệt hẳn, chẳng ai bận tâm chuyện học hành.
Trong tiết tự học, người đọc tiểu thuyết, kẻ chơi game, Hồ Vĩ Quốc đến dạo một vòng liền bắt được một đống.
Thi cuối kỳ kết thúc, chẳng mấy chốc là đến kỳ nghỉ đông, mọi người bắt đầu thu dọn hành lý về nhà đón tết.
Âu Dương Húc thậm chí cởi cả ga trải giường, đủ thấy hắn ta sốt ruột đến thế nào.
Mạc Sơ Quyết cũng bắt đầu thở hồng hộc thu dọn đồ đạc.
So với Dụ Quy Tinh đồ vừa ít vừa ngăn nắp, chẳng bù cho cậu, thậm chí có nhiều món mà cậu cũng chả biết đã để đâu, tìm một thứ cũng mất nửa ngày trời.
Giữa bầu không khí hân