Chuyển ngữ: Lý Ngư
Chỉnh sửa: Sunny
.
Cố Hoành bây giờ sợ Tần Chiêu muốn chết, nhanh chóng nói một câu "không có gì" rồi quay người vùi đầu vào trong sách.
Cảnh Lê bị bỏ lại đối mặt một mình, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tần Chiêu đi vào phòng, đưa tay nắm lấy bờ vai cậu.
"Nói nghe xem, muốn đi đâu hả?"
Cảnh Lê mấp máy môi, vô thức giấu đồ trong tay ra sau lưng.
Tần Chiêu hiển nhiên cũng nhìn thấy động tác nhỏ này của cậu.
Trước mặt học trò, Tần Chiêu không so đo với cậu, nghiêng đầu nói với Cố Hoành: "Đọc lại bài văn ta giao cho ngươi thêm một lần, sau đó ngươi có thể đi."
Cố Hoành lập tức vội vàng gật đầu đồng ý.
"Còn nữa, ba ngày sau chính là thi Huyện, mấy ngày nay không nên học quá nhiều, thả lỏng nhiều hơn một chút." Tần Chiêu lại dặn dò nói.
Cố Hoành: "Vâng, ta đã biết."
Tần Chiêu thu hồi ánh mắt, nắm tay Cảnh Lê kéo người ra khỏi cửa.
Đợi khi hai người ra ngoài, Cố Hoành lòng đầy sợ hãi nói: "Không phải chỉ là hẹn nhau đi sòng bạc thôi sao, vậy mà cũng ghen được..."
Tần Chiêu dẫn Cảnh Lê về phòng ngủ ở hậu viện.
Nhóc cá con nằm ở trên giường, đang ôm chăn mềm ngủ say.
Trẻ con tuổi này cần ngủ nhiều, cộng thêm việc biến thành hình người cũng tiêu hao tinh lực, tối thiểu một ngày phải ngủ đủ bảy tám canh giờ.
Tần Chiêu giúp nhóc con dém chăn, quay đầu lại thì thấy Cảnh Lê vẫn thành thật đứng ngoài cửa, không khỏi bật cười.
Đã qua bao lâu rồi, lúc làm sai chuyện gì vẫn cứ chột dạ như vậy..
Hắn buông màn bên giường xuống, che khuất nhóc con bên trong, sau đó quay người đi về phía Cảnh Lê.
"Ngươi có gì muốn nói với ta không?" Tần Chiêu nói, thuận tay giúp Cảnh Lê cởi bỏ nút thắt áo khoác.
Cảnh Lê ở bên ngoài quá lâu, trên áo khoác vương rất nhiều hơi lạnh. Cảnh Lê lo lắng khí lạnh trên y phục sẽ truyền sang người hắn, theo bản năng né đi.
Có điều kết hợp với tình cảnh bây giờ, giống như là đang chột dạ.
Tần Chiêu mỉm cười cởi áo khoác giúp Cảnh Lê, thuận thế cầm lấy đồ vật cậu một mực giấu trong tay: "Không phải ngươi đi mua sách sao, đây là cái gì?"
"Đây là..." Cảnh Lê nuốt nước miếng, nhỏ giọng nói, "Chén xúc xắc."
Đồ vật trong bao giấy dầu kia, đích thực là một cái chén xúc xắc..
Bên trong còn có ba con xúc xắc.
Tần Chiêu đặt đồ vật lên bàn, bất đắc dĩ nói: "Ta cũng có mắng ngươi đâu, làm gì đến nỗi hỏi một câu thì né một câu? Mua thứ này để làm gì?"
"Chỉ... Chỉ là muốn chơi thôi." Cảnh Lê cúi đầu không dám nhìn hắn, chột dạ nói dối, "Vừa rồi lúc trở về trông thấy có người bán cái này, mà ta chưa từng chơi nên muốn thử một chút."
Tần Chiêu hỏi: "Không dám nhờ ta chỉ, cho nên chạy đi tìm Cố Hoành?"
Cảnh Lê nhỏ giọng "ừ" một tiếng.
Tần Chiêu không trả lời, chỉ cúi đầu nghịch chén xúc xắc.
Những thứ này lúc hắn trẻ tuổi hăng hái đã chơi không ít. Dĩ nhiên hắn chơi những thứ này không phải vì tiền, bây giờ ngẫm lại thì, lúc đó ham thích thứ này chẳng qua là để phát tiết thứ áp lực công việc khiến người không thở nổi mà thôi.
Tần Chiêu thuần thục bỏ xúc xắc vào trong chén, giương mắt nhìn thì thấy Cảnh Lê vẫn đứng thẳng cạnh bàn như bị phạt, cười cười: "Lại đây, ngươi như thế thì ta dạy kiểu gì?"
Cảnh Lê khẽ giật mình: "Không phải ngươi không thích ta chơi những thứ này sao?"
"Cũng không phải không thể chơi." Tần Chiêu nói, "Có điều hiện tại cuộc sống của chúng ta đang túng quẫn như thế, vận may của ngươi lại kém, nếu như gia sản bị ngươi thua hết, vậy ngươi lấy gì để nuôi con?"
Cảnh Lê: "..."
Đây cũng là chuyện mà Cảnh Lê đang lo lắng.
Mặc dù cậu có thể tăng may mắn cho người bên cạnh ở một số phương diện, nhưng bản thân cậu vẫn hết sức xui xẻo.
Thậm chí cậu còn hoài nghi có phải bởi vì quá lâu không gặp chuyện xui xẻo nên mới hại tiệm sách của ông chủ Thường gặp tai bay vạ gió thế này hay không.
"Không sao cả, chơi một lát cũng không có vấn đề gì."
Tần Chiêu nhét chén xúc xắc vào tay Cảnh Lê.
Hắn từ phía sau nhẹ nhàng khép hai tay Cảnh Lê lại, giữ lấy cái chén: "... Nhất định phải đè xuống giống như vậy, nắm chắc, sau đó lay động chậm rãi..."
Tần Chiêu vẫn luôn ở trong phòng, lòng bàn tay rất ấm áp, càng làm nổi bật ngón tay lạnh lẽo của Cảnh Lê.
Cảnh Lê ngửi thấy mùi thuốc nhàn nhạt trên người hắn, cảm nhận được lồng ngực của đối phương khẽ rung động khi hạ giọng nói chuyện, hơi mất tập trung.
Bọn họ ở bên nhau lâu như vậy, hành động thân mật hơn nữa cũng đã tập mãi thành quen. Thế nhưng động tác này không khỏi khiến Cảnh Lê nhớ lại thời gian trước, khi bọn họ vẫn còn ở thôn Lâm Khê, Tần Chiêu cũng cầm tay của cậu như thế, dạy cậu tập viết mỗi ngày.
Cảnh Lê nghiêng đầu nhìn sườn mặt Tần Chiêu.
Hình dáng đường cằm dưới của đối phương rõ ràng, cánh môi hơi mỏng mở ra khép lại lúc nói chuyện, khóe môi từ đầu đến cuối vẫn hơi nhếch, mềm mại mà ôn nhu.
"Lại thất thần?" Chú ý tới ánh mắt của Cảnh Lê, Tần Chiêu hơi bất đắc dĩ, "Bảo ngươi nhìn cái chén xúc xắc, ngươi nhìn ta làm gì?"
"Ta đang suy nghĩ chuyện quan trọng." Cảnh Lê nói.
Tần Chiêu: "Chuyện gì?"
Cảnh Lê: "Nghĩ xem vì sao ta lại thích ngươi như thế."
Dù là trầm ổn như Tần Chiêu thì cũng bị sự thẳng thắn của tiểu phu lang nhà mình làm cho bất ngờ không kịp đề phòng.
Hắn hơi sửng sốt một chốc, sau đó mới khẽ cười một tiếng, thấp giọng hỏi: "Nghĩ ra chưa?"
"Chưa." Cảnh Lê dựa vào ngực Tần Chiêu, tựa hồ có chút buồn rầu, "Nghĩ tới nghĩ lui, chắc chỉ có thể nói ngươi là tiểu yêu tinh biết mê hoặc lòng người thì mới giải thích được."
Tần Chiêu: "..."
Tần Chiêu nhéo lưng cậu một cái: "Cá tinh lại nói người khác là yêu tinh?"
Cảnh Lê bị hắn làm ngứa, không yên mà xoay trái xoay phải, lại không tránh được thân hình cao lớn của người nào đó. Trong lúc đùa giỡn, chén xúc xắc nhẹ nhàng đổ trên bàn, xúc xắc rơi xuống đất.
Động tác hai người không hẹn mà cùng ngừng.
Hai vị phụ thân nín thở im lặng, nghiêng đầu nhìn vào trong phòng. Giường bị màn che che lại hoàn toàn, vẫn yên lặng, hai người chăm chú nhìn một lát mới nhẹ nhàng thở ra.
"Từ khi có tên nhóc con này, làm gì cũng giống như ăn trộm." Cảnh Lê bĩu môi lẩm bẩm oán trách.
Cậu quay đầu lại, nhanh chóng hôn một cái lên môi Tần Chiêu, nhỏ giọng nói: "Nhưng mà không cần biết ngươi là ai, ta vẫn rất yêu ngươi."
Yêu đến mức bằng lòng mang tất cả những gì tốt đẹp nhất cho hắn..
Cũng nguyện ý trở nên tốt đẹp hơn vì hắn.
Tần Chiêu đuổi theo hôn trả lại cậu, hôn đến chóp mũi lạnh buốt của đối phương, ánh mắt đầy ý cười: "Đây là ngươi nói nhé, nói được phải làm được."
Hắn buông người ra, xoay người nhặt xúc xắc tán loạn trên mặt đất: "Còn muốn học không?"
"Học!"
.
Cảnh Lê lôi kéo Tần Chiêu dạy bù cách chơi đổ xúc xắc cả ngày, hôm sau lại tìm lý do lén lút chuồn ra ngoài.
Trước tiên cậu tới tiệm sách gọi ông chủ Thường, hai người cùng nhau đi tới sòng bạc.
Hiện tại vừa mới sáng sớm nhưng bên trong sòng bạc lại có không ít người. Xung quanh nơi này cực kỳ ồn ào, lần đầu tiên Cảnh Lê tới những chỗ như thế, bị mùi vị bên trong hun đến nhíu lông mày.
Hai người để tiểu nhị đi thông báo, trong chốc lát đã được người đưa vào nhã gian trên lầu.
Sòng bạc này có tất cả ba tầng, từ lầu hai trở lên toàn bộ đều là nhã gian.
Có điều đánh bạc quan trọng là bầu không khí, cho nên khách tới nhã gian rất ít, chủ yếu là nơi để khách chơi suốt đêm nghỉ ngơi.
Chính giữa nhã gian bày một bàn cược, bên cạnh bàn có mấy cái ghế dựa, còn có bàn nhỏ đặt trà nước và thẻ đánh bạc. Trong góc phòng châm một ít đàn hương tỏa mùi nhàn nhạt, cửa phòng vừa đóng lại thì tiếng ồn ào cùng mùi khói thuốc lập tức giảm bớt rất nhiều.
Tiểu nhị dẫn Cảnh Lê và ông chủ Thường vào trong phòng chờ, sau đó khép cửa lại rời đi.
Người nọ vừa đi, ông chủ Thường lập tức lộ ra vẻ thấp thỏm không yên: "Chiêu Ly tiên sinh, thật sự muốn cược với họ Quý kia sao?"
Trong lòng Cảnh Lê cũng không chắc chắn, thế nhưng vẫn miễn cưỡng duy trì nét bình tĩnh trên mặt: "Nếu không cược, chẳng phải tiệm sách của ngươi cũng bị Quý Tri Phi lấy đi sao, nếu cược thì còn có cơ hội thắng lại, làm ăn thế này không lỗ chứ?"
"Nhưng... "
Ông chủ Thường nhìn thiếu niên bên cạnh, thở dài trong lòng.
Ván cược này chính là Hồng Môn yến*, coi như bọn họ thật sự thắng, Quý thiếu gia kia thật sự sẽ trả lại tiệm sách sao?
*Hồng Môn yến: Một cái bẫy hay một tình huống vui vẻ nhưng thực tế lại nguy hiểm vô cùng.
Thời buổi này, đồ đã vào tay quyền quý, nào có chuyện dân đen còn có thể lấy về?
Cảnh Lê an ủi: "Yên tâm, ta còn muốn dựa vào bán sách để kiếm tiền mà, sẽ không để hắn phách lối như vậy."
Đang nói chuyện, cửa nhã gian bị người đẩy ra.
Quý Tri Phi được người vây quanh đi tới.
Lần này đi theo bên cạnh gã không chỉ có tiểu nhị sòng bạc, còn thêm mấy người ăn mặc như phú gia công tử, hiển nhiên là hồ bằng cẩu hữu của gã.
Cảnh Lê từng thấy không ít phú gia công tử ở phủ thành, thế nhưng những người này Cảnh Lê đều chưa gặp lần nào.
Điều này cũng bình thường.
Phần lớn những người mà Cảnh Lê gặp được là bằng hữu của Cố Hoành. Mà Cố Hoành lại không ưa nổi vị Quý công tử này, đương nhiên sẽ không giới thiệu cho gã biết.
Thật ra thời điểm Quý Tri Phi muốn đánh cược khiến Cảnh Lê khó xử, Cảnh Lê đã từng nghĩ, nếu như quan hệ của Cố Hoành và gã không tệ thì có thể nhờ Cố Hoành đứng giữa hòa giải. Đáng tiếc Cố Hoành và người này nhìn nhau không thuận mắt, để hắn ta đến hòa giải là không thể nào.
Chỉ có thể đi bước nào hay bước đó vậy.
Quý Tri Phi ngồi xuống phía đối diện của bàn cược, lười biếng ngáp một cái: "Ngươi tới sớm thật đó."
Ánh mắt đám người này đều có vẻ buồn ngủ, nhưng xem ra tinh thần cũng không tệ lắm, hiển nhiên là bộ dạng vui đùa cả đêm.
"Quý thiếu, đây chính là người mà ngươi nói, tiểu mỹ nhân dám mạnh miệng với ngươi trên phố sao?" Có người tiến đến cạnh Quý Tri Phi, vui cười hỏi.
Người kia lấy tay che miệng, giả bộ như đang thì thầm nhưng lại không hề đè nhỏ giọng, khiến mọi người xung quanh cười ầm ĩ.
Quý Tri Phi đập gã ta một cái: "Ngậm miệng, nói ít thôi."
"Há, thế này là bảo vệ rồi."
"Quý thiếu đau lòng đó!"
"Tất cả câm miệng, ngày mai phải đổi giọng gọi tẩu tử rồi, tôn trọng một chút."
Cảnh Lê: "..."
Cái đám ăn chơi trác táng ở phủ thành này thật đúng là một lời khó nói hết.
Cảnh Lê cũng không quan tâm mấy câu chọc ghẹo của đối phương, ngắt lời nói: "Quý thiếu gia chớ trì hoãn thời gian, ngươi muốn cược thế nào?"
"Được, bây giờ ta bắt đầu." Quý Tri Phi sai người mang hai cái chén xúc xắc tới, nói: "Những thứ phức tạp sợ ngươi không biết chơi, so lớn nhỏ