Chuyển ngữ: Canmilia
Chỉnh sửa: Sunny
.
Tẩu tử?
Cách gọi này quả thực khiến Quý Tri Phi kinh ngạc, theo bản năng xoay đầu nhìn Cảnh Lê. Người nọ không có gì ngạc nhiên với vị khách không mời này cả, như đã đoán trước được tất cả.
Cảnh Lê cười nói: "Quý công tử mời ta đến chơi."
"Ồ?" Cố Hoành quay đầu nhìn Quý Tri Phi, giả vờ ngạc nhiên, "Sao ta không biết tẩu tử có quen với Quý công tử vậy?"
Cố Hoành là người nhỏ tuổi nhất trong đám công tử thế gia, thế nhưng xuất thân của hắn ta lại cao nhất. Trưởng bối trong nhà của rất nhiều người ở đây đều rất kính trọng Cố lão gia, vì vậy không ai dám làm khó dễ hắn ta.
Nhưng tất cả người ở phủ thành đều biết, Cố Hoành chính là con trai độc nhất của Cố lão gia.
Tẩu tử của hắn ta ở đâu ra?
"Không quen." Cảnh Lê đáp, "Quý công tử và ta có vài hiểu lầm. Cố ý thương lượng ở đây, lấy thắng thua ở sòng bạc làm chứng."
"Thì ra là vậy."
Cố Hoành gật đầu, không hỏi nội dung đánh cược, chỉ đi đến bàn đánh bạc rồi tùy ý liếc mắt một cái, tấm tắc: "Bên trái thua thảm dữ vậy? Tẩu tử, không lẽ tẩu tử bên này hả?"
Không đợi Cảnh Lê trả lời, hắn ta lại nói: "Thua cũng không sao. Ta và Quý công tử quen biết nhiều năm, chút giao tình vẫn phải có. Quý công tử, tẩu tử ta thua bao nhiêu, ta sẽ trả giúp y."
Hắn ta vừa dứt lời, trong phòng đã có người nhỏ tiếng nghị luận.
Từ lúc Cố Hoành vào đây, bọn họ đã đoán được e là lần này đá phải tấm sắt rồi.
Tính tình của Cố Hoành bọn họ còn không hiểu sao? Tiểu thiếu gia này ở nhà được yêu thương chiều chuộng coi trời bằng vung, không phục bất cứ ai, sao có thể dễ dàng nhún nhường người khác như vậy.
Người có thể khiến Cố Hoành gọi một tiếng tẩu tử, cho dù không phải máu mủ ruột thịt thì ít nhất cũng là người có liên quan đến Cố gia.
Mà biểu hiện của hắn ta sau khi vào đây càng chứng thực suy đoán của mọi người.
Ý của Cố Hoành cũng chính là không quan tâm đầu đuôi ngọn ngành mọi chuyện, nhưng nhất định sẽ che chở cho người này. Đối nghịch với người này chính là đối nghịch với Cố Hoành, cũng tức là đối nghịch với Cố gia.
Nghĩ như vậy, ánh mắt của tất cả mọi người nhìn Cảnh Lê cũng thay đổi.
Người này rốt cuộc là ai?
Những người khác trong phòng riêng còn có thể bình chân như vại, nhưng tình cảnh hiện tại của Quý Tri Phi như đang cưỡi trên lưng cọp. Hôm qua sau khi quyết định đánh cược, Quý Tri Phi đã sai người đi điều tra lai lịch của thiếu niên này, thế nhưng không tra được gì cả.
Quý Trí Phi phái người theo dõi thiếu niên rời khỏi tiệm sách, thế nhưng không bao lâu thì mất dấu.
Lúc đó Quý Tri Phi cũng không để tâm lắm, chỉ cho là thuộc hạ vô dụng.
Bây giờ nghĩ lại, e là có người nhúng tay vào.
Sắc mặt Quý Tri Phi cực kỳ khó coi, nhưng vì câu nói kia của Cố Hoành mà người trong phòng đều nhìn về phía gã.
Bảo gã nói gì bây giờ?
Nói lúc thiếu niên đánh cược với gã đã gian lận cho nên gã không chấp nhận kết quả này? Đừng nói đây vốn là gã cố tình gài bẫy, cho dù có là thật thì gã cũng không dám nói mấy lời này trước mặt Cố Hoành.
Phải biết rằng tuy sòng bạc này trên danh nghĩa do Quý gia quản lý, nhưng tiền vốn bên trong tất cả đều do Cố gia cung cấp.
Quý Tri Phi tự nhận gã ở phủ thành không sợ trời không sợ đất, chỉ duy nhất không dám đắc tội với Cố gia.
Rốt cuộc là hôm nay gặp vận rủi gì vậy?!
Quý Tri Phi không nói lời nào, Cảnh Lê lại bình tĩnh nói: "Ta bên phải."
"Ồ!" Cố Hoành bỗng nhiên tỉnh ngộ, "Tẩu tử thật may mắn!"
"Nếu đã thắng, vậy có thể đi rồi chứ?" Cố Hoành nói, "Ta sắp thi Huyện rồi, mẹ ta dặn dò trưa nay đãi mọi người tại Lâm Giang các!"
Cảnh Lê gật đầu: "Ừ."
Cậu vừa dứt lời, Cố Hoành chủ động nghiêng người nhường đường, để Cảnh Lê và ông chủ Thường đi ra trước.
"À đúng rồi, Quý công tử." Cố Hoành bước ra tới cửa đột nhiên quay đầu lại, "Thứ ngươi thua tẩu tử ta, mong ngươi nhanh chóng chuyển đến phủ của ta. Đừng quên nha."
Hắn ta nói xong thì mỉm cười với Quý Tri Phi, dẫn người ra khỏi phòng riêng.
Cố Hoành đến đi hùng hùng hổ hổ, cửa phòng đóng lại, trong phòng im lặng.
Hồi lâu sau mới có một người hỏi: "... Tẩu tử của Cố Hoành ở đâu ra vậy?"
"Chưa từng nghe. Có ai trong các ngươi nghe nói không?"
Mọi người bàn tán xôn xao, sắc mặt Quý Tri Phi càng lúc càng khó coi, gã mắng: "Im miệng hết cho ta!"
.
Phía bên này, Cảnh Lê và Cố Hoành ra khỏi sòng bạc mới quay đầu nói với ông chủ Thường: "Ông chủ Thường, ông đi trước đi. Chuyện sau này cứ giao cho ta. Ông yên tâm, ta sẽ giúp ông lấy lại tiệm sách."
Ông chủ Thường vẫn chưa lấy lại tinh thần sau những chuyện vừa xảy ra.
Ông ta nhìn Cố Hoành, dường như muốn hỏi gì đó nhưng không dám, bèn cúi chào bon họ rồi quay người rời đi.
Cố Hoành cười hì hì hỏi: "Sao hả, ta diễn thế nào?"
"Cám ơn nha." Cảnh Lê đáp.
Cậu đã đoán được Quý Tri Phi sẽ không bỏ qua dễ dàng, nên trước khi ra ngoài đã gửi cho Cố Hoành một bức thư, bảo Cố Hoành đến sòng bạc giúp cậu một việc.
Vốn chỉ là phương án dự phòng, không ngờ thật sự phải dùng đến.
Cảnh Lê hỏi: "Sao ngươi biết ta ở phòng nào?"
"Hỏi á."
Xe ngựa của Cố Hoành dừng bên ngoài sòng bạc, hắn ta dẫn Cảnh Lê lên xe sau đó nói: "Tẩu tử à, do ngươi không biết thôi. Đây không phải lần đầu tiên đám người Quý Tri Phi làm chuyện này đâu. May mà ngươi kêu ta. Nếu hôm nay không phải ta đến, e là ngươi không dễ thoát thân như vậy."
Cảnh Lê nhíu mày: "Bọn chúng ức hiếp dân chúng, quan phủ không quản sao?"
Cố Hoành khó xử sờ mũi, không trả lời.
Cảnh Lê nhớ ra, lần đầu tiên cậu gặp Cố Hoành thì hình như người này cũng đang ức hiếp dân lành.
Đây có lẽ là bệnh chung của thời đại này. Người có quyền có thế, có người chống lưng, chỉ cần không đến mức quá đáng thì dù thanh liêm như Tri phủ Giang Lăng cũng sẽ mắt nhắm mắt mở.
Đây không phải chuyện chỉ dùng sức của một người là có thể giải quyết.
Cảnh Lê nghĩ đến đây, cảm thấy bó tay.
Bầu không khí trong xe nhất thời hơi lúng túng, Cố Hoành hắng giọng nói: "Tẩu tử, ta đưa ngươi về nhà trước. Buổi trưa sẽ phái xe ngựa đến đón các ngươi."
"Hả?" Cảnh Lê lấy