Chuyển ngữ: Mèo Ú
Chỉnh sửa: Sunny
.
Cảnh Lê và cá con liếc nhau, từ trong mắt đối phương thấy được cùng một thứ.
Thật không hổ là cha con...
Chỉ trong giây lát Cảnh Lê đã nghĩ ra cách.
Cậu bế cá con lên, đi đến trước mặt thiếu niên, thử mở miệng: "Xin hỏi..."
Ráng đỏ trên mặt thiếu niên vẫn chưa tan, nghe Cảnh Lê gọi lập tức như con thỏ bị kinh hoảng mà ngẩng đầu, lúc trả lời còn hơi lắp bắp: "Có... chuyện gì?"
"Ta chỉ muốn hỏi ngươi mua bánh ngọt này ở đâu." Cảnh Lê chỉ chỉ đứa nhỏ trong lòng, hơi mang ý xin lỗi mà nói: "Nhóc con ngốc nhà ta thèm ăn."
"Thứ này sao?" Thiếu niên ngượng ngùng sờ sờ mũi, "Đây... Đây là do chính tay ta làm."
Cảnh Lê ngạc nhiên chớp chớp mắt.
Chính tay làm?
Thiếu niên này cũng khéo quá đi.
Nhưng nếu là vậy thì không mua được rồi.
Trong mắt Cảnh Lê xuất hiện chút tiếc nuối, nhóc con trong lòng nghe xong cũng nhíu mày.
Biểu cảm như đúc từ một khuôn!
Tuy Tần Chiêu và Cảnh Lê chiều chuộng con nhưng chưa bao giờ lơi lỏng chuyện dạy dỗ. Từ lâu cá con đã biết khi muốn có thứ gì thì chỉ có thể xin người nhà mua cho, không được đòi hỏi người ngoài.
Nếu cuối cùng không đòi được thứ mình muốn, tuyệt đối không thể bày trò quấy khóc.
Nhóc con không khóc không quậy, chỉ nghiêng đầu vùi vào ngực Cảnh Lê, tủi thân mà nhỏ giọng nói: "Đi..."
Tuổi còn nhỏ đã hiểu đạo lý nhắm mắt làm ngơ.
Cảnh Lê đang định chào tạm biệt thì lại thấy thiếu niên chủ động đẩy bánh ngọt về phía mình, thấp giọng nói: "Chi bằng... Chi bằng ta chia cho ngươi một nửa nha?"
Hình như thiếu niên không biết phải giao lưu cùng người khác như thế nào, khi nói chuyện căng thẳng đến nỗi tai cũng đỏ, gần như không dám nhìn vào mắt Cảnh Lê.
Cảnh Lê chần chừ: "Có thể chứ?"
"Có, có thể mà." Thiếu niên lấy hết can đảm, cầm một miếng bánh ngọt hình con thỏ đưa cho Cảnh Lê, cười rộ lên, "Ta làm rất nhiều."
Cảnh Lê quả thực hơi ngần ngại.
Cậu không còn ngây thơ khờ khạo như trước kia nữa, giờ lại mang theo con trai bên cạnh nên càng phải cẩn thận, không thể tùy tiện ăn đồ ăn người lạ đưa cho ở ngoài đường.
Đặc biệt là sau khi xảy ra chuyện với Quý gia.
Dường như nhận ra Cảnh Lê đang do dự, thiếu niên bẻ bánh ngọt trên tay thành hai nửa, làm phần nhân bánh màu vàng tràn ra ngoài. Thiếu niên ăn một nửa, đưa nửa còn lại qua: "Nếm thử đi, ngon lắm đó."
Cá con ôm cổ Cảnh Lê, ánh mắt trông mong nhìn thiếu niên, sau đó lại nhìn Cảnh Lê, không dám đưa tay ra nhận khi cha chưa gật đầu.
Cảnh Lê nhìn dáng vẻ thèm thuồng của con trai, bất đắc dĩ thở dài: "Cầm đi, nói cảm ơn thúc thúc."
"Cảm ơn... Thúc thúc!" Cá con ngoan ngoãn nói.
Thiếu niên dứt khoát mời bọn họ ngồi cùng bàn.
Cảnh Lê trả tiền chỗ ngồi trước, còn định đưa ít tiền bánh ngọt cho thiếu niên nhưng bị y cự tuyệt: "Không cần, chút bánh ngọt đó chẳng đáng là bao."
Lúc này Cảnh Lê mới để ý thấy thiếu niên ăn mặc bình dị, song quần áo lại làm từ chất liệu thượng đẳng.
Gia cảnh có vẻ không kém.
Cảnh Lê chủ động nói: "Ta tên Cảnh Lê, không biết nên xưng hô với tiểu công tử như thế nào?"
"Gọi ta là A Tử đi." Thiếu niên đáp.
Cảnh Lê hỏi: "Ngươi sống ở gần đây sao, hình như ta chưa gặp ngươi bao giờ?"
"Không phải." Thiếu niên lắc đầu, "Ta mới vừa chuyển đến phủ thành, hiện đang ở thành Nam, rất ít sang bên này."
Cảnh Lê: "Ra là vậy..."
Lúc hai người nói chuyện phiếm, cá con ngồi trên đùi Cảnh Lê ăn không ngừng. Bánh ngọt kia làm giống con thỏ như đúc, vỏ ngoài trắng trẻo mềm mại, nhân đường bên trong sền sệt thơm ngọt, có một ít bất cẩn dính trên đầu ngón tay cũng bị cá con mút sạch.
Lực chú ý của Cảnh Lê cũng bị kéo sang.
Muốn ăn quá đi!
Nhưng... Ngượng không dám lấy.
Chỉ trong giây lát cá con đã ăn xong miếng bánh ngọt thứ hai, đang định thò tay lấy miếng thứ ba.
Cảnh Lê: "... Cá con!" Giọng cậu chua lè, "Ăn ít một chút."
Bàn tay vừa vươn ra của cá con rụt ngay lại, không cam lòng mà co thành một nắm nho nhỏ, tủi thân ngẩng đầu: "Đói..."
Cảnh Lê: "..."
Nghe hệt như không được ăn cơm!
Cảnh Lê ghét bỏ, nhéo nhéo mặt nó: "Không phải con mới ăn cơm trưa sao?"
A Tử hiển nhiên đã bị dáng vẻ đáng yêu của cá con hạ gục, trong mắt toàn là ý cười: "Đứa nhỏ tên là Cá Con sao? Thật đáng yêu..."
"Đúng vậy, một tên quỷ tham ăn." Cảnh Lê chọc chọc nhóc con mềm mụp trong lòng.
"Cứ để nó ăn, trẻ nhỏ nên ăn nhiều một chút mới được." A Tử cầm miếng bánh ngọt đưa cho cá con, lại đưa cho Cảnh Lê một miếng: "A Lê cũng ăn đi."
Cảnh Lê thụ sủng nhược kinh, lập tức quẳng câu nói mình vừa mới dạy dỗ cá con ra sau đầu: "Được."
Cảnh Lê cùng A Tử vừa ăn vừa trò chuyện, rất nhanh đã phát hiện nội tâm người kia không giống vẻ bề ngoài.
Trước mặt người lạ A Tử tỏ ra thẹn thùng, nhưng một khi đã thân quen thì nói luôn miệng, chẳng có chút phòng bị nào với người khác.
"Ta ở đây một ngày rồi," A Tử nói, "Nhàm chán muốn chết, may mà có người nói chuyện phiếm với ta."
Cảnh Lê hỏi: "Ngươi có hẹn với ai sao?"
Quán trà này hiếm khi có ai tới một mình, A Tử không sống