Chuyển ngữ: Mèo Ú
Chỉnh sửa: Sunny
.
Cảnh Lê không đáp lại.
Dạo này rất nhiều người ở phủ thành đều đang tò mò muốn biết rốt cuộc ai là Chiêu Ly tiên sinh.
Phủ thành có nhiều người đọc sách, thoại bản cũng không khó viết, chỉ cần biết chữ là có thể cầm bút viết thử, muốn tìm ra thân phận thật của Chiêu Ly quả thực như mò kim đáy biển.
Nhưng cũng không phải không có manh mối.
Ở một nơi như phủ thành, tác giả thoại bản thường không che giấu thân phận thật của mình. Như trong một số thoại bản khác, tác giả thường ghi tên họ cùng nơi ở của mình ở phần cuối sách để tiện cho người khác tìm đến.
Thời buổi này có rất nhiều người có tài mà không gặp thời, cho nên không thể bỏ qua bất cứ cơ hội nào.
Nhưng vị Chiêu Ly tiên sinh kia chưa bao giờ để lại bất cứ thông tin gì về thân phận của bản thân, thậm chí cả khi toàn thành đều tìm kiếm mình, xuất hiện vô số kẻ giả mạo mình, người này cũng không thèm xuất hiện lấy một lần.
Vậy chỉ có một khả năng.
Người này không cần nổi danh hoặc không hề coi trọng điều đó.
Cho nên phạm vi tìm kiếm nằm trong số những người đọc sách đã có danh tiếng.
Còn nguyên nhân vì sao tưởng lầm thành Tần Chiêu thì có lẽ có liên quan tới việc Tần Chiêu hạ bút đề tên trên bìa sách.
Cảnh Lê còn đang mải suy nghĩ, A Tử thấy cậu không kinh ngạc như mình đã dự đoán, nghi ngờ hỏi: "Sao ngươi lại chẳng ngạc nhiên chút nào vậy? Không phải là ngươi chưa từng đọc sách của Chiêu Ly đấy chứ? 'Mộng Đàm tiểu ký' rất hay đó!"
"Ta... Ta đọc rồi." Cảnh Lê có chút thẹn thùng, vội nhấp ngụm trà để che giấu, "Nhưng sao ngươi lại khẳng định Tần Chiêu chính là Chiêu Ly?"
A Tử: "Cái tên còn chưa đủ rõ sao?"
Cảnh Lê: "..."
"Tất nhiên không chỉ đơn giản như vậy." Không đợi Cảnh Lê kịp nghi hoặc, A Tử đã tiếp tục nói, "Có điều, nguyên nhân cụ thể ta không thể nói cho ngươi, cữu cữu của ta không cho ta nói."
Cảnh Lê lần nữa trầm mặc.
Dù nói như thế song khi trò chuyện với cậu, thiếu niên luôn chẳng hề cảnh giác nào. Cảnh Lê tin rằng nếu cậu tiếp tục hỏi thêm, rất có thể thiếu niên sẽ để lộ bí mật mà y đang cất giữ.
Thế nhưng Cảnh Lê không muốn tìm hiểu chuyện riêng của đối phương, cậu chỉ quan tâm tới Tần Chiêu thôi.
Cảnh Lê hỏi: "Cho nên người ngươi muốn tìm chính là Chiêu Ly?"
"Đúng thế." Nhắc tới việc này, tâm tình của A Tử dường như rất tốt. Y cắn một miếng bánh ngọt, chậm rãi nhai nhai, một bên má hơi hơi phồng lên, ánh mắt sáng lấp lánh, "Ta rất ngưỡng mộ hắn."
Ngưỡng mộ...
Cảnh Lê khe khẽ lặp lại từ này một lần.
Cậu vẫn luôn biết danh tiếng của Tần Chiêu ở phủ thành rất cao.
Dù hắn là Tiểu tam nguyên hay là tiên sinh dạy học tại Cố phủ, trong mắt người thường đều tài giỏi vô cùng. Huống chi Tần Chiêu tuổi còn trẻ, lại trời sinh tuấn tú. Nếu không phải hắn đã tuyên bố với bên ngoài rằng mình không bao giờ nạp thiếp, chỉ e người tới làm mai đã giẫm nát bậc cửa nhà hắn từ lâu rồi.
Cảnh Lê cúi đầu, trong lòng dâng lên một nỗi ấm ức kỳ lạ, "Đúng thế, hắn lợi hại như vậy, rất nhiều người ở phủ thành đều ngưỡng mộ hắn."
A Tử không nhận ra cậu có điểm khác thường, cười nói: "Nhưng ta không giống với bọn họ."
"Hử?"
"Bởi ta biết bí mật của hắn nha." A Tử chớp chớp mắt với Cảnh Lê, trong mắt là tia sáng rạng rỡ, "Điều đó khiến ta có cảm giác gần gũi với hắn hơn."
Cảnh Lê càng nghe càng hụt hẫng.
Cậu uống xong ngụm trà cuối cùng, bế cá con đứng lên: "Ta chợt nhớ mình còn có chút việc, ta đi trước đây."
A Tử không ngờ cậu đột ngột phải đi, gọi với theo: "Ngươi vẫn chưa nói cho ta biết ngươi sống ở đâu, sau này ta làm thế nào để tìm được ngươi?"
Cảnh Lê làm bộ không nghe thấy, ôm cá con bước nhanh khỏi quán trà.
Đi được mấy bước mới cảm thấy bản thân quá xúc động.
Thích Tần Chiêu có gì kỳ quái đâu? Khắp phủ thành có bao nhiêu người trong tối ngoài sáng muốn được ở bên Tần Chiêu, bản thân Cảnh Lê cũng từng giúp hắn ngăn cản vô số người.
Thiếu niên A Tử kia thẳng thắn thừa nhận, nhìn lại không có ý gì xấu, so với những kẻ âm thầm giở thủ đoạn vẫn tốt hơn nhiều.
Nhưng mà...
Vẫn thấy bực bội!
Sớm biết như vậy đã không để Tần Chiêu giúp cậu đề tên sách, đúng là ngại tình địch ở phủ thành chưa đủ nhiều mà!
Cảnh Lê ôm nhóc con giận dỗi quay về.
Một bàn tay bụ bẫm vươn tới trước mắt cậu.
Cảnh Lê cúi đầu.
Lúc bị ôm đi cá con đang cầm một miếng bánh ngọt ăn dở, lúc này đứa nhỏ ngoan ngoãn dựa vào ngực Cảnh Lê, bẻ miếng bánh ngọt thành hai nửa, đưa một nửa tới gần miệng Cảnh Lê: "Cha ăn... Đừng tức giận..."
Nhóc con này có một nửa huyết thống cá chép gấm, cũng giống Cảnh Lê vừa mới sinh ra đã dính người, hiểu chuyện sớm hơn những đứa trẻ bình thường, tuổi còn nhỏ đã biết phán đoán cảm xúc của đối phương.
Còn học được cách dùng thứ mình thích nhất để an ủi người khác.
Cảnh Lê hoàn toàn bình tĩnh lại.
Cậu không nên xúc động như vậy.
Tính tình A Tử đơn thuần, không chỉ tặng cậu bánh ngọt còn biết gì nói đó với cậu.
Nhưng cậu lại vì một chút giận dỗi nhất thời, một lời không hợp bèn lập tức rời đi, bỏ mặc người ta ở quán trà.
Đúng là không nên.
Phải đi xin lỗi A Tử thôi.
Cậu vừa quay người lại đã thấy thiếu niên kia bước ra từ quán trà.
"A Lê, may là ngươi vẫn chưa đi." A Tử trông thấy cậu thì vội vàng đi tới, "Ở đây ta còn chút bánh ngọt, ngươi mang về cho Cá Con ăn."
Y nhét bao giấy dầu vào tay Cảnh Lê, Cảnh Lê sửng sốt: "Ngươi... Như vậy có được không..."
"Đương nhiên được rồi." A Tử cười nói, "Coi như cảm ơn ngươi khi nãy đã trò chuyện giải sầu cùng ta, nhận lấy đi."
Cảnh Lê hỏi: "Ngươi phải về sao?"
"Đúng thế, xem ra hôm nay không đợi được Chiêu Ly tiên sinh." A Tử có phần ủ rũ, sau đó rất nhanh lại khôi phục tinh thần, "Nhưng ta sẽ không từ bỏ, ngày mai ta lại đến."
"Vì sao ngươi lại muốn gặp hắn đến vậy?"
"Muốn gặp người mình ngưỡng mộ thì có gì kỳ quái đâu?" A Tử như nghĩ tới điều gì, vội vàng giải thích: "Ngươi đừng hiểu lầm, ta biết hắn đã có vợ con, ta không ôm chủ ý kia đâu! Ta chỉ cảm thấy người có thể viết ra áng văn như vậy, nhất định là một người có rất có mị lực, nội tâm ấm áp. Ta muốn làm quen với hắn."
Thái độ của thiếu niên càng khiến Cảnh Lê thấy suy nghĩ và hành vi trước đó của mình thật quá đáng.
Cậu ngẫm nghĩ một lát, nghiêm túc nói: "A Tử, ta cũng có chuyện muốn nói với ngươi, thật ra ta..."
"A!" Không rõ A Tử nhìn thấy gì mà bỗng nhiên kinh ngạc hô lên một tiếng.
Cảnh Lê nhìn theo tầm mắt y, thấy ở góc đường chỉ có mấy người qua lại, không có gì bất thường, cậu buồn bực hỏi: "Sao vậy?"
"Không, không có gì." A Tử thu hồi ánh mắt, nắm lấy tay Cảnh Lê, vội vàng nói: "A Lê, người nhà ta tìm tới, ta phải trốn cho nhanh. Ngươi nếu có tin tức gì về Chiêu Ly tiên sinh thì cứ tới quán tra vừa nãy, ta sẽ còn đến đó. Hẹn gặp lại Cá Con, hôm nào ta lại làm bánh ngọt cho nhóc ăn nhé."
Y cúi xuống xoa đầu cá con, xoay người đi về hướng khác, chẳng bao lâu đã hòa vào dòng người.
Để lại Cảnh Lê cùng cá con đứng ở trên đường, mắt to trừng mắt nhỏ.
Sao lại thành thế này rồi?
Một hồi gặp gỡ ngẫu nhiên đã kết thúc trong vội vã, đến phút cuối Cảnh Lê vẫn chưa rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, thế nhưng đối phương đã biến mất không còn bóng dáng từ lâu, cậu chỉ có thể tạm thời cho qua.
Buổi tối lúc dùng cơm, cậu kể lại chuyện này cho Tần Chiêu nghe.
"... Không biết người kia thật ra là ai." Cảnh Lê ăn bánh ngọt A Tử đưa cho, khe khẽ thở dài.
Tần Chiêu thản nhiên nói: "Nếu ngươi muốn tra thì cũng không khó."
"Tra thế nào?"
"Không thể chỉ dựa vào bốn chữ 'Mộng Đàm tiểu ký' mà nhận ra là bút tích của ai, trừ phi có bút tích chân chính của ta để so sánh." Tần Chiêu gần như đã tìm ra phạm vi, cố ý nhắc nhở: "Ngươi nghĩ thử xem, ai là người có được bút tích chân chính của ta?"
Cảnh Lê "ồ" một tiếng: "Cố phủ?"
Tần Chiêu hiếm khi xuất đầu lộ diện, người ngoài khó lòng có được bút tích của hắn, cứ vậy mà nghĩ, chỉ khi dạy học ở Cố phủ mới có lúc viết ra mấy chữ.
Tần Chiêu lại cười bảo: "Nếu là người Cố phủ, chẳng lẽ ngươi lại không biết?"
"Cũng phải..."
Vậy còn có thể là ai được?
"Thôi, không cần tra nữa." Cảnh Lê nói, "Là ta giấu y trước, đợi lần sau gặp mặt ta sẽ chủ động nói rõ mọi chuyện với y."
Tần Chiêu gật đầu, "Cũng tốt."
Ban đêm, Cảnh Lê dỗ cá con ngủ rồi tới thư phòng đọc sách cùng Tần Chiêu.
Lúc Tần Chiêu chưa biết cậu viết thoại bản, cậu chỉ có thể một mình trốn trong thư phòng trộm viết vài đoạn, bây giờ thân phận đã bại lộ, Cảnh Lê không thèm che giấu nữa, mỗi tối đều ngâm mình ở thư phòng cùng Tần Chiêu.
Tần Chiêu đọc sách, cậu ngồi bên cạnh viết thoại bản.
Thi thoảng viết mệt thì sẽ đắp áo lên, rúc vào lòng Tần Chiêu thoải mái ngủ một giấc, chờ Tần Chiêu đọc sách xong sẽ ôm cậu về phòng.
Cuộc sống hàng ngày thật bình dị, thế nhưng mỗi ngày đều cảm thấy vui vẻ vô cùng.
Mới viết được một lúc Cảnh Lê đã bắt đầu thất thần, nghiêng đầu nhìn sang nam nhân bên cạnh. Dưới ánh đèn, gương mặt đối phương cực kỳ dịu dàng, như thể được bao phủ bởi một vầng sáng ấm áp.
Cho dù đã sống chung với Tần Chiêu một thời gian dài, cậu vẫn cảm thấy gương mặt này đẹp đến mức không chân thực.
Khó trách có nhiều người nhớ thương hắn như vậy!
"Hoàn hồn đi." Tần Chiêu không buồn ngẩng lên, nhẹ nhàng vỗ đầu Cảnh Lê.
Nói muốn viết thoại bản thật hay để kiếm tiền, sao lúc nào cũng viết được vài câu đã phân tâm như vậy?
"Ta không nhìn ngươi..." Cảnh Lê định giải thích theo bản năng, lại kinh ngạc nhận ra mình vừa lỡ miệng, vội vàng lấp liếm: "Ta