Edit: Aly
Đánh người xong, Quan Khê không vui mà khóc trên băng ghế nhỏ.
Tu Đình Vân ngồi trên sàn, dựa vào tường nhẹ giọng nói: "Đừng khổ sở nữa, Đồng Nhiễm sẽ càng khổ sở hơn.
Cậu ấy cần sự an ủi động viên của em vào lúc này"
Omega che mặt nói nhỏ: "Tôi chỉ buồn một phút nữa thôi, một phút sau sẽ không khóc nữa!"
"Được." Tu Đình Vân bồi cùng cậu yên tĩnh ngồi ở cửa phòng, nghe cậu cố gắng làm dịu tiếng khóc của mình.
"Này, tôi còn chưa biết tên của anh đâu?" Omega kiêu ngạo nói.
"Tu Đình Vân, tu thần dưỡng tính, duyên dáng yêu kiều, trời quang mây tạnh."
Nghe được lời giới thiệu như thật của hắn, Quan Khê cười ra tiếng, bỏ tay đang che mặt xuống, quay đầu lại nói: "Sao đột nhiên lại nói thành ngữ thế này?"
Nhìn thấy cậu vui vẻ, trong lòng Tu Đình Vân cũng thoải mái hơn một chút: "Ân, thể hiện một chút văn hóa." Không ngờ lại có thể lấy lòng được Quan Khê, điều bất ngờ ngoài ý muốn.
"Tu Đình Vân.
Tôi nhớ kỹ!"
Đón ánh mắt chăm chú của Quan Khê, trái tim đã chai sạn suốt ba mươi năm của Tu Đình Vân bỗng nhiên ngượng ngùng.
187 điên cuồng cổ vũ một bên: Ta muốn số đầu não, tiến lên, ký chủ! Alpha phải dũng cảm mới có được đối tượng!
Tu Đình Vân bị xúi giục mà trái tim rung động nói: "Khê Khê!"
"Hả?"
"Lần trước nghe thấy tên Tiêu Vu kia gọi em như vậy, tôi cũng có thể gọi em như vậy được không?" Lúc này trong lòng nam nhân thô bạo kêu gào: Tên cặn bã kia còn có thể được gọi tên thân mật như vậy, hắn chắc hẳn không nên bị từ chối! Không đời nào?
Quan Khê nhẹ nhàng gợi lên khóe miệng, gật đầu: "Tất nhiên có thể.
Các bạn học và giáo viên xung quanh đều gọi tôi như vậy.
Còn có, Tiêu Vu cùng cha Alpha của anh ta đã bị cách chức và giam giữ.
Khi nghe được tin này tôi còn tưởng ba và anh trai đã trả thù họ, kết quả anh trai tôi nói theo hướng ngược lại.
Trước đó đã bị tố cáo làm trái pháp luật, sau đó mới là Tiêu Vu muốn cưỡng chế đánh dấu tôi......"
Chủ đề của Omega ngày càng xa hơn, mà Tu Đình Vân vẫn luôn muốn số đầu não không biết làm thế nào để xen vào, vì vậy hắn chỉ có thể im lặng nhìn cậu từ phàn nàn về Tiêu Vu đến phàn nàn về Alpha trong đầu chỉ nghĩ đến việc theo đuổi và đánh dấu.
Alpha thay đổi giữa chừng, nội tâm đang nghĩ đến việc theo đuổi Tu Đình Vân nằm không cũng trúng đạn.
Ý thức được cậu càng lúc càng nói nhiều, Quan Khê ngượng ngùng: "Thực xin lỗi, tôi là người cứ như thế này.
Sau khi quen rồi, tôi cứ nói không ngừng, có phải hơi lảm nhảm không..."
"Sẽ không, em nói rất thú vị.
Về sau, nếu không có ai muốn nghe lời phàn nàn của em, cứ gọi cho tôi, tôi sẵn lòng lắng nghe." Tu Đình Vân nghiêm nghị mà nói.
Omega thì ngược lại, nghe xong đỏ hết cả tai, ấp úng không mở miệng nói tiếp.
Tu Đình Vân nhân cơ hội đưa tay ra, đặt số đầu não trước mặt Quan Khê, mong chờ mà nói: "Thêm số đầu não đi!"
Quan Khê mặt không đỏ tim không đập, nhìn Tu Đình Vân không nói nên lời, thêm số đầu não thôi mà trải chăn lâu như vậy...!
Quan Khê click mở đầu não của mình, đưa đến gần ding một tiếng, thêm số của Tu Đình Vân: "Đã thêm!"
187 dẫn đầu hoan hô: Ký chủ, đây là một bước tiến lớn để đến gần với việc sinh nam chủ.
Tu Đình Vân bảo nó im miệng, sau đó vui vẻ nhìn hai chữ Quan Khê trong danh sách liên lạc.
Về sau, hắn có thể thường xuyên liên lạc với vợ tương lai của mình.
Lúc này, từ hành lang truyền đến một trận tiếng bước chân hỗn loạn, là cảnh sát tới.
Tu Đình Vân đứng dậy nghênh đón, chỉ vào Ngô Tây vẫn còn đang bất tỉnh trên mặt đất, nói: "Đây chính là hung thủ, đã bị tôi đánh bất tỉnh."
Bởi vì Ngô Tây bị Quan Khê đá mấy cái, bộ quần áo trắng vành đen thời thượng quét lên, trước ngực và sau lưng vẫn còn in một vài dấu chân, một bên mặt hắn ta áp xuống sàn, trên cổ lộ ra một vết bầm tím.
Nếu không phải người báo nguy đã giải thích trước, người này là thứ cặn bã làm hại Omega, cảnh sát sẽ cho rằng Ngô Tây mới là nạn nhân.
Ba người cảnh sát lần lượt đi vào, bắt đầu khám xét phòng 1013.
Tu Đình Vân đưa ba quả cầu camera cho viên cảnh sát dẫn đầu: "Đây là thời điểm tôi đang cứu bạn mình, phát hiện các camera trong phòng." Sau khi suy nghĩ, Tu Đình Vân vẫn quyết định nói thêm, "Bởi vì một trong số chúng rất quá đáng, chúng tôi đã xóa nó!"
Cảnh sát kinh ngạc lớn tiếng nói với Tu Đình Vân: "Đây là chứng cứ, các người làm sao có thể xoá được?"
"Tôi xin lỗi, lần sau tôi sẽ không như vậy nữa!" Vẻ mặt của Tu Đình Vân vẫn không thay đổi.
Sau lưng hắn, Khê Khê vươn bàn tay nhỏ bé ra áy náy mà nắm lấy cổ tay hắn.
Cảnh sát dẫn đầu bất đắc dĩ, người này ngoài mặt nói lần sau không dám, nhưng vẻ mặt lại là lần sau còn dám nữa.
Anh ta vẫy vẫy tay, một cảnh sát Beta bước tới: "Hai người đưa Tiểu Chu đi tìm nạn nhân, chúng ta cần trích ra một ít máu để làm chứng cứ."
Quan Khê giơ tay, mang theo cảnh sát đi vào phòng 1015.
Trong phòng, Đồng Nhiễm còn đang ngủ say, quần áo trên người đã được thay ra, bị Quan Khê nhét vào một cái túi, thuốc ức chế sau khi tiêm xong, cũng bỏ vào.
Cảnh sát tiếp nhận vật chứng, sau đó lấy ra dụng cụ lấy máu của cảnh sát, lấy một chút máu trên đầu ngón tay của Đồng Nhiễm.
Cả hai không hẹn mà cùng bảo trì im lặng, lấy xong vật chứng một lần nữa đóng cửa lại, rời khỏi phòng 1015.
Sau đó cảnh sát Beta mở miệng dò hỏi: "Cậu và nạn nhân có quan hệ gì?"
Quan Khê vừa đi vừa nói: "Chúng tôi đều là sinh viên của Học viện nghệ thuật, là bạn tốt của nhau, chúng tôi ở ký túc xá."
"Cậu đã liên hệ với gia đình Đồng Nhiễm chưa?"
"Không có, Nhiễm Nhiễm là một mình tới Tinh Thành đi học, người nhà cậu ấy đều ở Tinh Thanh, lúc đó rất khẩn cấp, tôi không có liên hệ với người nhà cậu ấy."
Cảnh sát dẫn đầu thấy họ trở về, dừng lại động tác dò hỏi Tu Đình Vân, đơn giãn đã hiểu rõ liền kể lại ngắn gọn tình hình với hai người họ: "Trong phòng kiểm tra đo lường phát hiện ra tàn lưu thuốc kích thích tin tức tố Omega, cũng như các vật dụng trong túi của nghi phạm, sơ bộ chứng minh Ngô Tây đã có âm mưu từ trước.
Chúng tôi sẽ giam giữ hắn ta, kế tiếp về