Hướng Hi nghe xong bĩu môi, “Vậy anh dẫn đường đi, em đi theo anh là được.
”Cao Thịnh thấy vẻ mặt nàng ủ rũ, không biết làm sao, có chút không đành lòng, đi rồi hai bước dừng lại, “Được rồi, đi bên này,em ở phía sau đi theo cẩn thận.
”“Nghe rõ” Hướng Hi cười ranh mãnh ở sau lưng y.
Quả nhiên, dọc đường đi cũng không thấy nhiều loại cỏ dại có thể ăn được chứ đừng nói nhân sâm linh chi, đó là những tốt mà người trong thôn cũng không dám nghĩ tớiHướng Hi vẫn vui vẻ như cũ, cảm nhận được Cao Thịnh đối với cô nhượng bộ cùng thiên vị, cho nên cô chính là người thích được cưng chiều, cô chỉ là người bình thường, trong lòng không ngăn được vui mừng.
Cuối cùng Cao Thịnh dắt cô đi vào trong núi sâu đánh mấy con thỏ hoang, Hướng Hi ngoan ngoãn mà ở bên cạnh hỗ trợ, ban đầu y có chút buồn bực vì bị cô trì hoãn thời hoãn thời gian đi săn ở núi sâu, nhìn thấy cô ngoan ngoãn vậy, trong lòng Cao Thịnh cũng bình thường trở lại, dù sao khi vào đông vốn dĩ không đi săn nhiều, sau hai ngày quay trở lại cũng đúng.
“Đi thôi, về nhà.
”Cao Thịnh một tay liền nhẹ nhàng dẫn theo mấy vẫn còn tồn tại bị buộc chặt thỏ hoang, thu hoạch còn tính không tồi, có thể cấp trong nhà bổ một bổ.
Hướng Hi mới vừa