Hướng Hi nhìn về hướng nơi xa thấy liền hiểu được sao lại thế này, Cao Thịnh trên tay cầm đao săn, đang cố gắng ngăn cản một con lợn rừng lớn nhất, còn có một con tiểu lợn rừng tán loạn đuổi theo Cao lão cha.
Nhìn thấy có một con lợn rừng lớn lao thẳng đến cha Cao , người đều là máu, chân còn què bị đuổi theo là chuyện sớm hay muộn, Hướng Hi đem thỏ hoang ném về con lợn rừng nhỏ , hai người phát ra kêu thảm thiết, kéo dài thời gian, cô nhanh chóng chạy đến bên người cha Cao, nhặt hòn đá bên cạnh để dưới gốc cây,”Cha, dẫm lên đá rồi bò lên”.
“Vợ lão đại , con……”Nhìn thấy cha Cao còn muốn chối từ, nàng trực tiếp đem người đẩy qua , “Cha, mau lên, người bò lên cây này, con chạy qua cây bên cạnh, đừng trì hoãn nữa lợn rừng đuổi lại đây, chúng ta đều phải chết đây lúc này không phải nhường lẫn nhau, con còn trẻ trẻ, so người bò lẹ hơn, sẽ không có việc gì.
”Cha Cao tâm tình có chút phức tạp lại ngoài ý muốn nhìn cô một cái, sau đó chớp mắt cắn răng bò lên trên cây.
Hướng Hi xem cha bò lên rồi mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, đang muốn đi về hướng cây bên cạnh để bò lên trên, thì thấy một con lợn rừng mấy trăm cân khỏe miệng đầy răng nanh đâm về