Cao Thịnh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn, đôi mắt biết cười, hàng mi run rẩy của cô, không hiểu sao lại cảm thấy cô thật xinh đẹp, hầu kết của anh hơi trượt lên xuống và hỏi, “Sao nàng lại muốn tiền tiêu vặt?”“Đương nhiên là đầu tư vào việc kinh doanh của em dâu hai.
” Hướng Hi không cho mượn, mà là đầu tư.
“Đầu tư?” Cao Thịnh không hiểu ý của hai chữ này.
Hướng Hi ho nhẹ một tiếng, “Lời này là do em dâu nói, ý của em ấy là em đưa bạc cho ẻm, nếu ẻm kiếm được tiền thì sẽ chia tiền cho em.
”“Vậy nếu việc kinh doanh của nàng ta thất bại thì sao? Nếu không kiếm được tiền, chẳng phải là tiền của nàng đã bị lãng phí sao?” Cao Thịnh ra tiếng nhắc nhở nàng.
Hướng Hi vô tư không thèm để ý mà nhún nhún vai, “Không sao đâu.
Dù sao thì tiền là do em nhặt được củ nhân sâm này.
Dù có mất tiền, em cũng chỉ coi như mình không nhặt được.
”“Anh sẽ tiếc bạc sao?” Hướng Hi nhận ra được quan điểm về tiền bạc của Cao Thịnh có thể khác với cô ấy, đối với cô thật sự không quan tâm nhiều đến tiền, chỉ bằng vào bản lĩnh có thể kiếm được tiền, chỉ cần bản thân không chết đói, thì có nhiều xài nhiều,