Bàn tay Lý Khanh Khanh nho nhỏ, vừa trắng lại mềm mại mịn màng, khi cô nhẹ nhàng ấn ấn lên trên đùi Thẩm Mộ Quân, lực đạo vẫn luôn không dám quá dùng sức, sợ mình không cẩn thận một cái, liền ấn hỏng chân người ta đi.
Kỳ thật hiện tại chân Thẩm Mộ Quân là có tri giác, nếu thật sự không còn chút tri giác nào, vậy chân hắn mới thật sự là hoàn toàn phế đi.
Bất quá cho dù trên đùi hắn có tri giác, nhưng cảm giác lại không nhạy bén bằng người bình thường.
Cho nên khi Lý Khanh Khanh thật cẩn thận ấn ấn cho hắn, hắn chỉ cảm thấy như cô đang cách lớp vải mà "vuốt ve" chân hắn vậy.
Đàn ông đều là sinh vật không chịu nổi trêu chọc, trong phương diện tình cảm nam nữ, Thẩm Mộ Quân tuy có chút lãnh đạm, nhưng hắn rốt cuộc cũng là một người đàn ông bình thường.
Cho nên khi Lý Khanh Khanh mát xa tới trên người hắn, liền biến thành một loại tra tấn khó có thể nói rõ.
Thẩm Mộ Quân nhìn nhìn Lý Khanh Khanh đang cúi đầu ấn đến nghiêm túc, duỗi tay liền nắm lấy bàn tay Lý Khanh Khanh một phen.
Lý Khanh Khanh đầy mặt khó hiểu ngẩng đầu nhìn về phía hắn, hiển nhiên không quá rõ hắn có ý gì?
Thẩm Mộ Quân bị đôi mắt nhỏ mang nghi hoặc của cô nhìn chằm chằm, hít sâu một hơi mới áp xuống cảm giác tê tê dại dại kỳ quái trong lòng.
Lý Khanh Khanh: "Làm sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái sao?"
Thẩm Mộ Quân nghe vậy lắc lắc đầu, lại không để cô tiếp tục giúp hắn ấn chân, mà hơi dùng sức xiết xiết tay nhỏ của Lý Khanh Khanh.
Lý Khanh Khanh thấy sắc mặt của hắn có chút kỳ quái, liền hiểu lầm rằng thân thể hắn đột nhiên không thoải mái, cho nên bị hắn nắm lấy tay cũng không giãy giụa.
Thẩm Mộ Quân chỉ cảm thấy bàn tay kia thật sự mềm mại như không xương, ngoan ngoãn nằm yên trong lòng bàn tay thô ráp của hắn, ngón tay nhịn không được vuốt ve thịt non trong lòng bàn tay cô một chút.
Lý Khanh Khanh bị hắn làm cho trên tay hơi đau lại có điểm ngứa, cô thấy trên xe có người tò mò nhìn nhìn về phía bọn họ, vội vàng dùng sức rút tay mình ra khỏi ma trảo của hắn.
Hiện tại, làn da của Lý Khanh Khanh vừa trắng lại mịn màng, bị Thẩm Mộ Quân xiết lấy như vậy, trên mu bàn tay trắng nõn đã đầy dấu ngón tay đo đỏ.
Thẩm Mộ Quân thấy thế, đôi mắt như ngọc trai đen chợt run lên, có hơi chột dạ cúi đầu khẽ nói bên tai Lý Khanh Khanh: "Tôi không phải cố ý, đau không?"
Lý Khanh Khanh nhìn nhìn tay mình, có chút bất đắc dĩ nghiêng người nhìn hắn nói: "Không đau, tại da tôi nó như thế."
Xác thật cô một chút cũng không đau, Thẩm Mộ Quân cũng không thật sự dùng sức lực bao lớn.
Tay cô sở dĩ lại thế này, tất cả đều là bởi vì sau khi dùng linh thực, làn da thô ráp của thân thể này đã được cải thiện.
Da Lý Khanh Khanh hiện tại thoạt nhìn quả thực có thể nói là vô cùng mịn màng, liền như trứng gà mới bóc.
Tuy rằng Lý Khanh Khanh nói không thèm để ý đến bề ngoài của mình, nhưng lòng yêu cái đẹp người nào cũng có, có thể trở nên xinh đẹp, trong lòng cô cũng vui vẻ.
Lý Khanh Khanh thấy bộ dáng Thẩm Mộ Quân vẫn không yên tâm, vì thế nâng cánh tay mình lên cho hắn xem.
Tự cô nhẹ nhàng nhéo một cái lên cánh tay, lập tức xuất hiện hai dấu ngón tay hồng hồng.
Thẩm Mộ Quân ngước mắt nhìn cô, giả bộ đầy mặt tò mò nói: "Tôi có thể thử không?"
Lý Khanh Khanh nghe vậy thập phần hào phóng đưa cánh tay mình cho hắn, hoàn toàn không cảm thấy hành vi như vậy có bao nhiêu thân mật.
Thẩm Mộ Quân nhìn cánh tay thon thả lại trắng nõn trước mắt, trong lòng nhịn không được vừa buồn cười lại vừa bất đắc dĩ.
Cô vẫn không hề khác với lúc ấy chút nào, hoàn toàn tín nhiệm với nhân phẩm của hắn.
Đáng tiếc chính là, lúc ấy hắn quá ngốc quá ngu xuẩn, nhiều cơ hội để giữ cô lại như vậy, thế mà lại để cô ra đi rồi.
Khi Thẩm Mộ Quân nghĩ như vậy, bàn tay với khớp xương rõ ràng liền sờ lên cánh tay Lý Khanh Khanh, vẻ mặt nghiêm túc như đang nghiên cứu cái gì hiếm lạ lắm vậy.
Lâm Khúc Ngọc vốn dĩ còn muốn nói mấy câu với Lý Khanh Khanh, nhưng cô ta vừa đứng dậy chồm tới trước, liền thấy đôi vợ chồng trẻ phía trước đang vô cùng thân mật kề mặt vào nhau.
Lâm Khúc Ngọc tức khắc tức giận đến trợn tròn đôi mắt, nhìn bộ dáng nhão nhão dính dính của hai vợ chồng nhà kia, nhịn không được nhỏ giọng mắng một câu không biết xấu hổ.
Ngũ cảm của Lý Khanh Khanh tốt hơn người bình thường nhiều, cho nên rõ ràng nghe được Lâm Khúc Ngọc nói.
Lúc nãy cô cũng không cảm thấy bọn họ như vậy có bao nhiêu thân mật, nghe vậy mới hậu tri hậu giác phát hiện có điểm không ổn.
Lý Khanh Khanh duỗi tay đẩy tay Thẩm Mộ Quân ra, sau đó thành thật ngồi yên tại chỗ, bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.
Thẩm Mộ Quân nhìn đôi mắt cô nhắm lại, duỗi tay giúp cô vén mấy cọng tóc mai đang loà xoà trước mặt ra sau lỗ tai, sau đó cũng quy quy củ củ ngồi ngay ngắn lại.
Lý Khanh Khanh vốn vì Lâm Khúc Ngọc mà trong lòng có điểm không tự nhiên, đương nhiên cô cũng không phải để ý Lâm Khúc Ngọc mắng chửi người, mà là phát giác hành động của cô cùng Thẩm Mộ Quân có chút quá thân mật.
Nghĩ đến lúc trước khi Trần Văn Ngũ đến gần cô, cô thật hận không thể cho đối phương một đòn vật vai té bẹp mặt.
Nhưng mỗi lần Thẩm Mộ Quân kề sát vào cô, hoặc là cố ý vô tình đụng vào cô, Lý Khanh Khanh đều không cảm thấy khó chịu hoặc phẫn nộ.
Ngay khi cô đang cảm thấy mình như vậy rất không thích hợp, Thẩm Mộ Quân lại đột nhiên thò qua vén tóc giùm cô.
Lý Khanh Khanh nhạy bén cảm giác được, khi ngón tay Thẩm Mộ Quân chạm vào vành tai của cô, thì lỗ tai cô tức khắc nóng lên như bị đốt lửa ấy.
Cũng may Thẩm Mộ Quân chỉ là chạm vào một chút, liền lập tức kéo xa khoảng cách giữa hai người ra, bằng không nhất định sẽ phát hiện cô đỏ lỗ tai.
Chờ đến khi tới huyện thành rồi, Lý Khanh Khanh dọn xe lăn xuống trước, đang định xoay người lên xe cõng Thẩm Mộ Quân từ trên xe xuống, nhưng khi trở về đến trên xe, lại thấy Lâm Khúc Ngọc đầy mặt ân cần lôi kéo cánh tay Thẩm Mộ Quân.
Lâm Khúc Ngọc: "Thẩm đại ca, để em và chị dâu cùng nhau đỡ anh xuống đi, một mình chị dâu cũng dìu anh không nổi đâu."
Thẩm Mộ Quân lạnh nhạt rút cánh tay mình về, sau đó quay đầu nhìn Lý Khanh Khanh nói: "Không cần, vợ tôi mạnh lắm."
Thẩm Mộ Quân nói xong câu đó, Lý Khanh Khanh liền duỗi tay đẩy Lâm Khúc Ngọc đang chắn ở trước mặt qua một bên.
Cô không có thời gian cùng Lâm Khúc Ngọc ở chỗ này làm ầm ĩ, cô còn có rất nhiều rất nhiều chuyện còn chưa làm đâu.
Lâm Khúc Ngọc bị Lý Khanh Khanh đẩy một cái lảo đảo, vẻ mặt bực tức đứng tại chỗ giương mắt nhìn.
Cô gái lúc trước đổi chỗ cho Lâm Khúc Ngọc thấy thế, nhịn không được phụt cười một tiếng.
Lâm Khúc Ngọc nghe được tiếng cười, liền trừng mắt nhìn cô gái kia, liếc mắt một cái, sau đó liền thở phì phì xoay người xuống xe.
Cô gái kia cười xong, liền nhìn Lý Khanh Khanh nói: "Vị nữ đồng chí này, để em trai tôi giúp cô đi."
Khi cô gái này vừa mở miệng, một thiếu niên hơi nhỏ hơn cô ấy vài tuổi đã đi tới, thiếu niên có hơi thẹn thùng cười cười, hắn nhẹ giọng nói: "Tôi cũng mạnh lắm, để tôi giúp hai người đi."
Lý Khanh Khanh biết bọn họ là có ý tốt, nhưng Thẩm Mộ Quân không thích người ngoài đụng vào hắn, hơn nữa cô cũng không phải không cõng nổi hắn, căn bản không cần để một người xa lạ nhúng tay.
Lý Khanh Khanh nhìn bọn họ nói một tiếng cảm ơn, liền thập phần nhẹ nhàng cõng Thẩm Mộ Quân xuống xe.
Hai chị em kia có hơi kinh ngạc mà nhìn cô, hồi tưởng lại hành động của hai người này trên xe ban nãy, đột nhiên hiểu rõ đôi phu thê này vì sao lại "ân ái" đến như vậy.
Lý Khanh Khanh cũng không để ý ánh mắt người khác, cô liền đẩy Thẩm Mộ Quân đi về hướng bên ngoài bến xe.
Ngay khi hai người ra khỏi bến xe, đột nhiên có hai tiểu binh mặc quân trang hướng về phía hai người bọn họ đi tới.
Trong đó có một chiến sĩ trẻ tiến lên dò hỏi: "Xin hỏi, là đồng chí Thẩm Mộ Quân phải không?"
Thẩm Mộ Quân nghe vậy nâng lên mắt nhìn đối phương một cái, thấy trên người đối phương là một màn sương mù trắng đến hơi ẩn ẩn sáng lên, đáy mắt nhịn không được lộ ra một tia kinh ngạc.
Thẩm Mộ Quân nói: "Là tôi."
Vị chiến sĩ trẻ kia nghe vậy tức khắc vui vẻ, khi cười liền lộ ra một cái răng nanh nhỏ.
"Tiền bối, em là Tống Trường Hồng, là cảnh vệ viên của Tôn đoàn trưởng, anh kêu em Tiểu Tống là được."
Thẩm Mộ Quân nghe vậy nhướng nhướng mày, hắn cũng không dự đoán được chiến hữu cũ lại biết bọn họ hôm nay muốn tới huyện thành.
Tiểu Tống nhìn Lý Khanh Khanh kêu một tiếng chào chị, liền giành công việc đẩy xe lăn của Lý Khanh Khanh.
Hắn vừa đẩy Thẩm Mộ Quân về hướng chiếc xe Jeep ven đường, vừa giải thích nguyên nhân hai người bọn họ lại đây.
Tiểu Tống: "Tiền bối, đoàn trưởng lần này giao nhiệm vụ cho chúng em, nhất định phải chiếu cố tốt anh trong thời gian anh ở huyện thành, anh có chuyện gì cứ giao cho chúng em đi."
Thẩm Mộ Quân nghe vậy vừa tức giận lại bất đắc dĩ, tưởng tượng đến cái tính cứng đầu của tên chiến hữu cũ này liền