Người phụ nữ trẻ hơi chút chần chờ, lập tức liền nói: "Mua, mua chứ, cô có bao nhiêu?"
Lý Khanh Khanh nghe vậy vội vàng quét mắt nhìn chung quanh một cái, sau đó duỗi tay hơi kéo ra miếng vải cũ rách phủ trên sọt, để người phụ nữ kia nhìn thấy đồ vật trong sọt của cô.
Lý Khanh Khanh để không ít đồ trong đó, trên cùng có để một túi gạo trắng, phía dưới chính là bột mì tinh trong miệng cô.
Bột mì này Lý Khanh Khanh lấy từ trong không gian ra tới, còn tinh mịn hơn bột mì tốt nhất hiện tại nhiều.
Bột mì bình thường một cân tầm khoảng một xu tám, mà đồ bán trên chợ đen thì sẽ cao giá hơn, vì nó không cần phiếu, lại có nguy hiểm, cho nên một cân bột mì cũng tầm sáu bảy xu.
Lý Khanh Khanh tự nhận là bột mì tinh nhà mình tương đối tốt, nói như thế nào cũng phải bán được bảy xu một cân đi?
Người phụ nữ trẻ khi nhìn thấy bên trong sọt của Lý Khanh Khanh còn có gạo, trong ánh mắt có chút vô thần tức khắc sáng ngời, cô ta lập tức lôi kéo Lý Khanh Khanh lánh vào một góc.
Người phụ nữ trẻ nhìn nhìn bốn phía, sau đó thấp giọng nói: "Tôi có thể xem gạo đó của cô không?"
Lý Khanh Khanh nghe vậy liền lấy ra một chút gạo, bỏ vào trên tay cô ta.
Người phụ nữ cúi đầu nhìn nhìn những hạt gạo múp míp tròn trĩnh phá lệ mê người trong tay, trên khuôn mặt vẫn luôn u sầu chợt lộ ra một tia vui mừng.
Người phụ nữ trẻ có hơi e dè nhìn Lý Khanh Khanh nói: "Gạo này cô bán thế nào?"
Lý Khanh Khanh nhìn ra được cuộc sống của đối phương cũng không quá tốt, cho nên cũng không cố ý giở công phu sư tử ngoạm, chỉ cần cao hơn giá gạo bình thường một chút là được.
Hơn nữa đây cũng là mối làm ăn đầu tiên của cô, Lý Khanh Khanh muốn thuận thuận lợi lợi bán được một mối, nên báo cái giá khuyến mãi nhân khai trương.
Lý Khanh Khanh nói: "Sáu xu một cân, chỗ tôi có năm cân, vừa vặn ba đồng tiền."
Người phụ nữ trẻ vốn còn có chút thấp thỏm bất an, cô ta cũng không phải ngốc, cô ra nhìn ra được gạo của Lý Khanh Khanh tốt hơn gạo chỗ khác nhiều.
Trong mấy cửa hàng dầu muối lương thực bình thường, gạo loại rẻ cũng phải một cân một xu rưỡi, một xu sáu, còn chợ đen thì ít nhất cũng đến năm sáu xu một cân.
Cô ta vốn còn lo lắng Lý Khanh Khanh sẽ hét giá rất cao, kết quả không nghĩ tới Lý Khanh Khanh cũng chỉ muốn sáu xu một cân.
Cái giá này tuy rằng không thấp, nhưng cũng trong phạm vi người phụ nữ trẻ có thể chi được.
Hơn nữa gạo của Lý Khanh Khanh xác thật tốt hơn người khác, cô ta cũng không cảm thấy mình mua có gì lỗ.
Người phụ nữ trẻ sợ Lý Khanh Khanh hối hận, cô ta lập tức móc từ trong túi ra ba tờ tiền giấy, lại nhận lấy năm cân gạo từ tay Lý Khanh Khanh.
Lý Khanh Khanh thấy cô ta sảng khoái như vậy, trong lòng cũng thập phần vui vẻ.
Cô vốn là người không thích phiền toái, không thích dong dài trả giá cùng người khác.
Người phụ nữ trẻ trẻ mua gạo xong, lại nhìn nhìn bột mì tinh trong sọt Lý Khanh Khanh.
Thấy bột mì này cũng tốt quá, nên lại mua thêm năm cân bột mì.
Chờ đến khi người phụ nữ trẻ ôm gạo và bột mì rời đi, có người thấy thế liền đi về hướng Lý Khanh Khanh bên kia.
Lý Khanh Khanh đang sửa sang lại đồ vật trong sọt, nghe thấy lại có người đến, liền ngẩng đầu lên nhìn.
Lúc này người lại đây là một đôi vợ chồng, hai vợ chồng trông có vẻ còn trẻ, thoạt nhìn gia cảnh hẳn là không tồi.
Bất quá trong mắt hai người đều là tơ máu, hình như gần đây không được nghỉ ngơi đầy đủ.
Người chồng vừa bước lại đây, liền mở miệng hỏi: "Chỗ cô có cái gì vậy?"
Đừng thấy bên ngoài bọn họ nhìn như người thành phố, là công nhân, ăn lương quốc gia này nọ, trên thực tế cuộc sống của bọn họ còn không tốt bằng ở nông thôn.
Bởi vì tuy ở nông thôn hoàn cảnh không bằng trong thành, nhưng nơi đó bọn họ có thể sở hữu nhà, sở hữu đất, có thể trồng chút rau dưa trái cây cải thiện.
Nhưng còn trong thành thì vấn đề nhà ở đã vô cùng khó khăn chen chúc rồi, căn bản không có chỗ nào mà đi trồng rau gì.
Muốn ăn một ít đồ ngon, còn phải tìm cho được phiếu thực phẩm phụ đi mua.
Tuy rằng trong tay bọn họ cũng không thiếu tiền, nhưng mà ở cái niên đại này, không phải có tiền là có thể mua được lương thực.
Không chỉ phải dùng đến tiền, còn phải có phiếu.
Đôi khi có tiền có phiếu luôn, cũng không nhất định có thể mua được đồ.
Có đôi lúc bọn họ vì mua một cân đường một cân mì sợi thôi, trời còn chưa sáng đã xếp hạng trước cửa tiệm dầu muối lương thực.
Mấu chốt là xếp nửa ngày xong, cũng không nhất định có thể mua được đồ mình muốn.
Lý Khanh Khanh thấy bộ dáng đối phương như là người có tiền, vì thế lấy từ trong sọt ra một bình dầu mè nhỏ, cùng với một gói mì trứng vàng.
Khi cô lấy hai món này từ trong không gian ra, đã cẩn thận xé hết bao bì nhãn mác đi, cho nên cô cũng không lo người khác nhìn ra manh mối gì.
Hai vợ chồng kia hiển nhiên không nghĩ tới Lý Khanh Khanh lại có thứ tốt như vậy, trên mặt người đàn ông hiện lên một mạt kinh ngạc, nhưng thực mau hắn liền bình tĩnh lại.
Lý Khanh Khanh chậm rãi nói: "Dầu mè sáu đồng, mì trứng vàng hai đồng."
Người vợ kia nghe vậy mở to hai mắt nhìn, cô ta chỉ vào bình dầu mè nhỏ kia nói: "Chỉ bao nhiêu đây......!mà sáu đồng tiền?"
Cô ta cảm thấy Lý Khanh Khanh nhất định là nhìn ra gia cảnh nhà bọn họ không tồi, cho nên hung hăng hét giá một trận, nên cô ta nhịn không được duỗi tay kéo kéo cánh tay chồng, vẻ mặt không muốn mua đồ ở chỗ Lý Khanh Khanh.
Lý Khanh Khanh cũng biết sáu đồng không phải là ít, nhưng dầu mè này của cô xác thật là thứ tốt.
Trên thị trường, một bình dầu như vậy ít gì cũng phải hơn một đồng một bình, hiện giờ cô đang bán đồ ở chợ đen, đương nhiên phải nhân lên ba bốn lần mới được.
Người chồng lại không quá để ý tới vợ mình nói gì, mà chỉ vào trong sọt của Lý Khanh Khanh, hỏi: "Vừa rồi tôi có thấy cô còn có bột mì tinh?"
Lý Khanh Khanh báo giá bột mì cho hắn, cũng lấy giá giống như người phụ nữ trẻ ban nãy.
Người đàn ông nghe vậy liền nói: "Còn lại bao nhiêu bột mì tinh tôi mua hết, còn mì sợi này cô có bao nhiêu? Tôi cũng mua hết."
Hắn kỳ thật cũng muốn mua dầu mè, nhưng thấy vẻ mặt vợ hắn không vui, đành phải chỉ mua hai món này.
Sau khi đôi vợ chồng trẻ rời đi, trong sọt của Lý Khanh Khanh chỉ còn lại có một lọ dầu mè, năm cái bánh quai chèo đường đỏ nhỏ, cùng với một túi bánh quy có nhân.
Lúc sau lại có hai người tới dò hỏi, nhưng thấy đồ còn lại đều không rẻ, bọn họ hỏi hỏi giá xong liền đi rồi.
Lý Khanh Khanh thấy thế cũng không ngoài ý muốn, rốt cuộc ở cái niên đại ngay cả cơm cũng khó mà ăn no như vậy, ai lại dùng nhiều tiền đi mua đồ ăn vặt chứ?
Lý Khanh Khanh đơn giản thu dọn một chút, liền cõng sọt lên vai, lấy một cái bánh quai chèo đường đỏ ra ăn, vừa ăn vừa nhanh chân đi về hướng bên ngoài chợ đen.
Ngay khi cô sắp đi ra, một em gái khoảng mười ba mười bốn tuổi đột nhiên cản cô lại.
Lý Khanh Khanh đầy mặt khó hiểu nhìn về phía đối phương, em gái trẻ kia lập tức cười hỏi: "Chị ơi, trong tay chị cầm cái gì vậy ạ? Em nhìn thế nào cũng thấy hình như là bánh quai chèo ha?"
Lý Khanh Khanh thấy vẻ mặt đối phương có vẻ rất hứng thú, vì thế thập phần hào phóng cầm một cái đưa cho cô gái.
Cô gái nhỏ thấy thế vội duỗi tay nhận, vừa nói lời cảm tạ vừa nhét bánh vào trong miệng mình.
Lý Khanh Khanh thấy bộ dáng em gái này hoàn toàn không chút đề phòng, nhịn không được nghĩ thầm trong lòng: Cũng may là cái niên đại này không có bao nhiêu người xấu, bằng không chỉ với cái tật xấu không không hề cảnh giác của cô bé này, ở đời sau không biết chết mấy trăm lần?
Kỳ thật, Lý Khanh Khanh không biết chính là, không phải cô gái nhỏ này tâm tư quá đơn thuần, mà là ở phía sau cô ta không xa còn có một người lẳng lặng đi theo canh chừng.
Đúng là vì có người kia, mới làm cho cô gái còn nhỏ tuổi này vô tư lự như vậy.
Cô gái nhỏ nhai bánh trong miệng đến rốp rốp giòn vang, trong đôi mắt to hàm chứa vui sướng ngọt ngào, cô gái vừa ăn vừa nói: "Chị gái à cái này chị bán thế nào? Em muốn mua."
Bánh quai chèo đường đỏ Lý Khanh Khanh đưa là một cái bánh nho nhỏ, bên trong bỏ thêm đường đỏ cùng hạt mè, ăn vào miệng vừa thơm lại giòn xốp, ngon ngọt.
Lý Khanh Khanh: "Một túi nhỏ này năm xu, em muốn bao nhiêu?"
Một túi nhỏ trong miệng Lý Khanh Khanh đại khái chỉ bằng hai nắm tay người lớn.
Cô tự nhận là chào giá rất rẻ, không nghĩ