Lý Khanh Khanh bị hắn hỏi, vẻ mặt ngơ ngác không hiểu ra sao, cô nâng mi mắt lên liếc Thẩm Mộ Quân một cái nói: "Tôi chỉ đơn thuần là kính trọng quân nhân thôi, không có ý tưởng gì khác."
Nói xong, Lý Khanh Khanh từ bên kia xuống xe trước, đối với câu trả lời của Lý Khanh Khanh, hắn hoàn toàn không ngoài ý muốn, rốt cuộc cái câu hỏi này, thật lâu trước đây hắn cũng từng hỏi rồi, mỗi lần cô trả lời đều giống hệt như vậy.
Thẩm Mộ Quân nhìn nhìn Lý Khanh Khanh xuống xe, lúc này mới được Tiểu Tống trợ giúp cũng xuống xe.
Chờ đến khi hắn ngồi vào trên xe lăn, một người đàn ông cao lớn lãnh khốc liền xuất hiện, từ trong tiệm cơm sải bước đi qua bên này.
Khi người đàn ông kia liếc mắt một cái liền nhìn thấy Thẩm Mộ Quân trên xe lăn, trong đôi mắt lạnh băng của hắn tức khắc hiện lên một mạt cáu giận, cũng không biết là cáu giận Thẩm Mộ Quân, hay là cáu giận chính bản thân hắn.
Tiểu Tống thấy người đàn ông này đi tới, lập tức hướng về phía đối phương, kính cẩn chào theo quân lễ: "Đoàn trưởng!"
Tôn Diệu Thành nhìn hắn gật gật đầu, trầm mặc mà đi tới bên cạnh Thẩm Mộ Quân, sau đó tự mình đẩy xe lăn vào bên trong tiệm cơm quốc doanh.
Về sự tình mấy năm nay của Thẩm Mộ Quân, Tôn Diệu Thành trước khi bị điều đến nơi đây đã biết đến tám chín.
Trong đó cũng bao gồm chuyện Thẩm Mộ Quân vì cứu người bị thương, cùng với chuyện nguyên chủ ngược đãi Thẩm Mộ Quân và con cái như thế nào.
Cho nên trong nháy mắt nhìn thấy Lý Khanh Khanh, đáy mắt hắn liền hiện lên một mạt lạnh lẽo như lưỡi đao.
Lý Khanh Khanh cảm nhận được địch ý của Tôn Diệu Thành, nhưng lại không vì vậy mà lộ ra một tia không vui.
Bởi vì cô biết địch ý này của đối phương vốn là giành cho nguyên chủ, người mang đến thống khổ cho Thẩm Mộ Quân, chứ không phải vô duyên vô cớ cừu thị cô.
Bắt đầu từ ngày đầu tiên xuyên đến nơi này, Lý Khanh Khanh cũng đã chuẩn bị tốt tinh thần gặp đủ mọi loại bất lợi khi trở thành nguyên chủ.
Lý Khanh Khanh rốt cuộc chiếm thân thể của nguyên chủ, nếu cô đã hưởng thụ lợi ích nguyên chủ cho cô, thì đồng thời cũng nên gánh vác thanh danh không tốt của nguyên chủ.
Tôn Diệu Thành biết trên mặt Lý Khanh Khanh có một vết sẹo, cũng biết lý do vì sao lúc trước cô bị thương, hắn vốn tưởng rằng cô sẽ là một người phụ nữ vừa xấu xí lại hay kiếm chuyện, nhưng trong nháy mắt hắn thực sự nhìn thấy Lý Khanh Khanh, Tôn Diệu Thành mới phát hiện cô thế mà lại là mỹ nhân bộ dạng phi thường xuất chúng?
Trước kia Tôn Diệu Thành ở bộ đội, cũng từng gặp không ít nữ đồng chí của đoàn văn công, cùng với những nữ hộ sĩ xinh đẹp của quân y viện.
Hắn tự nhận là mình cũng coi như gặp qua một chút việc đời, nhưng khi thấy Lý Khanh Khanh, Tôn Diệu Thành mới hiểu được cái gì gọi là mỹ nhân như họa.
Hắn nhìn người phụ nữ bộ dạng xuất chúng như vậy, trong lòng nhịn không được càng thêm lo lắng cho đồng đội cũ của mình.
Một người phụ nữ có bề ngoài xinh đẹp như vậy, cho dù cô ta có là một người an phận thủ thường, thì chung quanh cũng sẽ có không ít đàn ông muốn ngoại tình với cô ta đi? Đặc biệt là dưới tiền đề chồng cô ta còn tàn phế nữa, cô ta sẽ cam tâm ngoan ngoãn sống cùng Thẩm Mộ Quân sao?
Đương nhiên, nếu người phụ nữ này nguyện ý êm đẹp ly hôn cùng Thẩm Mộ Quân, một người đàn ông như Tôn Diệu Thành hắn cũng sẽ không làm khó cô ta.
Nhưng mà......!Hắn liền sợ người phụ nữ này không dám ly hôn, lại không bằng lòng sống chung cùng Thẩm Mộ Quân.
Nếu là như thế, thì cuộc sống của Thẩm Mộ Quân sẽ rất gian nan.
Khi Tôn Diệu Thành nghĩ như vậy, tay không nhịn được nắm chặt tay đẩy sau xe lăn.
Sắc mặt hắn vẫn bất biến đẩy Thẩm Mộ Quân vào một gian phòng riêng trong tiệm cơm.
Đều nói một trắng che ba xấu, màu da Lý Khanh Khanh thực trắng đến cơ hồ tỏa sáng, kiểu như cái loại bỏ vào bên trong đám người, đều có thể liếc mắt một cái liền nhìn thấy được.
Cô đi theo mấy người Tôn Diệu Thành mặc quân trang tiến vào, tức khắc liền hấp dẫn không ít lực chú ý của người chung quanh.
Người trong tiệm cơm đều tò mò đánh giá mấy lần, nhịn không được trong lòng thầm đoán thân phận của bọn họ.
Bất quá Lý Khanh Khanh cũng không có để ý ánh mắt chung quanh, chỉ bình tĩnh đi theo mấy người vào phòng bao.
Lúc sau, Lý Khanh Khanh cũng không nói gì, cô nhìn ra được Tôn Diệu Thành đối với cô rất bất mãn, liền không vội vàng nhiều lời khiến người ta phiền chán, chỉ luôn cúi đầu, vẻ mặt ngoan ngoãn ăn cơm.
Nhưng còn Thẩm Mộ Quân luôn luôn không nói mấy câu thì khác, sau khi ngồi vào trong phòng bao, liền nổi lên ôn mấy cái chuyện xưa như sát thần với Tôn Diệu Thành.
Thẩm Mộ Quân một bên không vội không gấp cùng Tôn Diệu Thành nói chuyện, vừa thỉnh thoảng trộm liếc liếc mắt một cái nhìn Lý Khanh Khanh an tĩnh ăn cơm.
Lý Khanh Khanh từ sau khi tiến vào, chào Tôn Diệu Thành được một câu, sau đó vẫn luôn yên lặng ngồi ăn đồ ăn của mình.
Khi cô ăn không có mấy tiếng động, nhưng tốc độ ăn cơm lại nhanh đến kinh người.
Cũng may Tôn Diệu Thành gọi cả một bàn đồ ăn, bằng không nói không chừng cũng không đủ cho một mình cô ăn.
Lý Khanh Khanh trước mạt thế là một người khá kén ăn, sau khi trải qua một hồi mạt thế, tật xấu kén ăn liền lập tức được sửa.
Hiện giờ cho dù có là bánh bột ngô bình thường, vào miệng Lý Khanh Khanh đều là vô cùng mỹ vị.
Hơn nữa đồ ăn chỗ này làm còn tính không tồi, Lý Khanh Khanh làm gì có công phu theo chân bọn họ nghe chuyện, tất cả lực chú ý đều đặt lên bàn đầy đồ ăn rồi.
Tôn Diệu Thành là người rất nhạy bén, ở lần thứ tư nhìn thấy Thẩm Mộ Quân nhìn lén Lý Khanh Khanh, đột nhiên chuyển chủ đề, mở miệng hỏi: "Vợ cậu hoá ra lại là một người khá an tĩnh nhỉ."
Thẩm Mộ Quân nghe vậy nhịn không được cong cong khóe miệng, ngữ khí nhẹ nhàng nói: "Vợ em chỉ là tương đối thích ăn mà thôi, làm anh chê cười rồi."
Khi Thẩm Mộ Quân nói những lời này, trong đôi mắt đen như mực hiện lên một mạt ý cười.
Lúc trước hắn không muốn cho Tôn Diệu Thành cùng Lý Khanh Khanh gặp mặt, cho nên cảm xúc vẫn luôn rất khó chịu.
Nhưng mà khi nhìn thấy thái độ Tôn Diệu Thành đối với Lý Khanh Khanh, Thẩm Mộ Quân đột nhiên cảm thấy sầu lo của mình lúc quá dư thừa.
Bởi vì hiện giờ Lý Khanh Khanh vẫn là vợ hắn, lấy tính cách chính trực của Tôn Diệu Thành, sẽ không thể nào sinh ra tâm tư gì đối với một phụ nữ có chồng.
Còn......!Đời trước sao? Đời trước, là chuyện ngoài ý muốn.
Nếu không phải bản thân hắn phạm xuẩn, tự tay đẩy Lý Khanh Khanh từ bên cạnh ra, cũng sẽ không có nhiều chuyện nhảm nhí lúc sau như vậy.
Trong con ngươi sâu thẳm của Thẩm Mộ Quân chậm rãi hơi bần thần, nói đến......!Hắn đã trải qua ba đời rồi.
Hai đời trước, một đời vì quốc gia, một đời vì thân nhân, chỉ mỗi chưa bao giờ nỗ lực vì chính mình.
Hắn giống như là một ngọn nến vậy, liều mạng thiêu đốt hết thảy của mình, nhưng mà đến cuối cùng, đổi lấy đều không phải kết cục tốt gì.
Đại khái là trời