Lý Khanh Khanh không biết nên tiếp tục nói gì với Dương Từ, liền mang theo hai đứa nhỏ đi vào nhà bếp.
Trong mắt Lý Khanh Khanh, trời đất bao la, đều không có gì lớn hơn chuyện ăn cơm no.
Đặc biệt là hai đứa nhỏ nhà bọn họ, đang đuổi ăn tuổi lớn.
Cô không muốn vì một người không quan trọng gì mà trì hoãn hai tiểu thiên sứ ăn cơm đúng giờ.
Thẩm Nhạc Hương sau khi được Lý Khanh Khanh trấn an, lúc này tâm tình đã khá hơn nhiều.
Sau khi con bé đi theo Lý Khanh Khanh vào nhà bếp, vẫn luôn hiểu chuyện đi theo cô giúp cái này giúp cái kia.
Tuy rằng tuổi con bé nhỏ, chuyện có thể làm cũng không có bao nhiêu, nhưng nó tự nguyện giúp người lớn làm việc nhà cũng là một chuyện tốt.
Tuy Thẩm Gia Hảo không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng nó lại mẫn cảm phát hiện có chỗ nào đó không thích hợp.
Vì không gây thêm phiền cho Lý Khanh Khanh, nó vô cùng ngoan ngoãn ngồi trên cái ghế nhỏ sát nhà bếp, sau đó ôm khuôn mặt nhỏ của mình xem hai người bận rộn.
Sau khi Lý Khanh Khanh làm xong cơm sáng, để khen thưởng hai đứa bọn nó ngoan như vậy, liền như ảo thuật mà biến ra hai viên kẹo có nhân chocolate.
Hai đứa nhóc vẫn còn chưa thấy rõ cô làm thế nào, thì cái miệng nhỏ đã bị nhét vào một viên kẹo ngọt ngào.
Sau lớp kẹo bọc ngọt ngào bên ngoài, Thẩm Gia Hảo lần đầu tiên nếm chocolate, trong lúc nhất thời có chút khó tiếp thu hương vị này, nó bẹp cái miệng nhỏ nhìn Lý Khanh Khanh nói: "Hơi đắng......"
Thẩm Nhạc Hương cũng gật gật đầu, nhưng thực mau đôi mắt con bé liền sáng lên, nàng nói: "Nhưng mà ăn rất ngon, nương, đây là cái gì vậy?"
Thẩm Nhạc Hương nói xong liền nhón chân lên, kéo tay Lý Khanh Khanh xuống xem xem.
Thẩm Nhạc Hương thấy trong tay Lý Khanh Khanh không có cái gì cả, trong đôi mắt to hiện lên một mạt thất vọng.
Thẩm Gia Hảo lúc này cũng tiếp nhận được hương vị của chocolate rồi, nó phát hiện thứ này tuy có hơi đắng, nhưng hương vị lại ngoài ý muốn rất thơm, ăn rất ngon.
Nó nuốt hết chocolate trong miệng, sau đó cắn ngón trỏ nhìn Lý Khanh Khanh, đôi mắt nho đen dường như tràn đầy chờ mong.
Lý Khanh Khanh bị bọn nó nhìn chằm chằm đến ngượng ngùng, cô nhịn không được, hơi hơi gãi gãi mặt nói: "Một đứa chỉ có thể ăn thêm một viên thôi, đợi lát nữa còn phải ăn cơm sáng đó."
Thẩm Nhạc Hương cùng Thẩm Gia Hảo nghe vậy, vội một trái một phải ôm lấy chân Lý Khanh Khanh, sau đó ngưỡng mặt nhỏ lên như đang chờ được đút.
Lý Khanh Khanh bị bộ dáng đáng yêu này của bọn nó làm cho chịu hết nổi, vội đưa tay ra phía sau một chút, khi lại lần nữa vươn tay ra, trong tay thình lình xuất hiện ba viên kẹo có nhân chocolate.
Lý Khanh Khanh cho mỗi đứa một viên, cuối cùng bỏ viên còn lại vào trong miệng mình.
Kỳ thật ngay từ đầu cũng cô cũng không định ăn, nhưng nhìn hai đứa bọn nó ăn thơm ngọt như vậy, con trùng thèm trong bụng cô bị câu tỉnh.
Khi Thẩm Mộ Quân tiến vào, liền thấy ba mẹ con đang ăn vụng cái gì ngon.
Hắn cố nén đau đớn truyền đến từ huyệt Thái Dương, nhấc chân liền chen vào giữa ba mẹ con.
Thẩm Mộ Quân ra vẻ tức giận nói: "Nói mau! Ba mẹ con đang lén ăn vụng cái gì đúng không? Có gì ngon ăn sao không kêu cha chứ?"
Thẩm Mộ Quân ngày thường luôn rất ít khi nói cười, rất ít khi nói giỡn giống như bây giờ.
Thẩm Gia Hảo bị bộ dáng này của hắn dọa sợ, nó vội dùng sức nuốt viên kẹo trong miệng xuống, sau đó xoay người chạy ra khỏi nhà bếp.
Thẩm Gia Hảo chạy thật mau, vẻ mặt như sợ Thẩm Mộ Quân bắt lấy nó, sau đó giành mất viên kẹo trong bụng nó vậy.
Thẩm Nhạc Hương lớn hơn Thẩm Gia Hảo một chút, nó nhìn ra Thẩm Mộ Quân đang nói giỡn, vừa che lại miệng mình vừa cười ha ha ha chạy ra ngoài.
Thẩm Mộ Quân làm ra vẻ muốn bắt nó lại, doạ cho Thẩm Nhạc Hương sợ tới mức hét lên một tiếng, sau đó lộ ra một miệng răng đen tuyền.
Lý Khanh Khanh thấy Thẩm Mộ Quân thật sự muốn đuổi theo, cô vội duỗi tay dùng sức kéo cánh tay hắn lại.
"Anh đừng hù dọa bọn nó, tôi lấy cho anh một viên là được."
Tiếng Lý Khanh Khanh vừa ra, người đàn ông vốn sắp phải đi đột nhiên quay đầu lại, sau đó nhanh chóng một ngụm ngậm lấy đôi môi nàng.
Xúc cảm ấm áp cũng không dừng lại lâu lắm.
Lý Khanh Khanh ngơ ngác, hơn nửa ngày mới hồi phục tinh thần lại.
Cô hơi hơi giật giật cánh môi còn nóng ấm, sau đó liền phát hiện kẹo trong miệng cô đã không còn.
Một màn này hình như có chút quen thuộc, Lý Khanh Khanh nhịn không được hồi tưởng lại cái ngày Thẩm Mộ Quân mang đá quý cho cô, ngày đó bọn họ cũng ở trong căn bếp nhỏ hẹp, Thẩm Mộ Quân cũng hình như là thế này mà đoạt đi linh thực của cô.
Người đàn ông cao lớn chặn cửa nhà bếp, đồng thời cũng chặn luôn ánh sáng bên ngoài.
Hắn lẳng lặng nhìn chăm chú vào biểu tình của Lý Khanh Khanh, trái tim không chịu khống chế càng nhảy càng nhanh.
Nhưng bản thân hắn cũng không biết vừa rồi hắn bị làm sao vậy, ma xui quỷ khiến liền hôn lên.
Tuy Thẩm Mộ Quân lúc này có hơi nghĩ mà sợ, nhưng hắn một chút cũng không hối hận.
Nếu thời gian có thể quay ngược lại, hắn không chỉ muốn hôn lên đôi môi mềm mại kia, hắn còn phải dùng hết toàn lực đi hôn cô, làm cho cô biết hắn rốt cuộc có bao nhiêu khao khát cô.
Lý Khanh Khanh lúc này trong lòng thập phần phức tạp, cô phát hiện Thẩm Mộ Quân trước sau hôn cô hai lần, nhưng cả hai lần này nàng đều không cảm thấy chán ghét hay bài xích.
Trước kia khi nàng ở mạt thế, cô luôn cảm thấy yêu đương là chuyện lãng phí thời gian cùng tinh lực, thậm chí cảm thấy bạn trai có khả năng trở thành gánh nặng không chừng.
Cũng đúng là vì thói quen sinh hoạt ở mạt thế, cho nên sau khi xuyên qua đến đây, cô vẫn cảm thấy như vậy.
Lúc trước cô một lòng muốn cùng Thẩm Mộ Quân ly hôn, chủ yếu không muốn dùng một tờ giấy hôn thú mà buộc chặt hai người không có tình cảm gì lại bên nhau, cô muốn cho Thẩm Mộ Quân cơ hội được bắt đầu lại một lần nữa.
Nhưng sau này cô biết tâm ý Thẩm Mộ Quân đối với mình, cho nên ly hôn liền thành ý tưởng của một mình cô.
Nhưng mà trong nháy mắt vừa mới bị Thẩm Mộ Quân hôn, trong đầu cô chợt hiện lên một ý niệm buồn cười.
Cô cảm thấy sống cùng Thẩm Mộ Quân như vậy, kỳ thật cũng hình như là một chuyện rất không tồi.
Bởi vì mặc kệ là diện mạo hay nhân phẩm của Thẩm Mộ Quân, Lý Khanh Khanh đều tìm không ra lý do ghét bỏ hắn.
Hơn nữa cô cũng thật sự thích Thẩm Nhạc Hương cùng Thẩm Gia Hảo, cũng không nỡ tách ra khỏi hai tiểu thiên sứ này.
Càng quan trọng hơn, cô đã cùng Thẩm Mộ Quân vượt qua giai đoạn khó khăn nhất, mắt thấy nhà mới của bọn họ sắp xây xong rồi, cuộc sống của cả nhà cũng sẽ càng ngày càng tốt.
Lý Khanh Khanh tự nhận là không phải người hào phóng gì, cô đột nhiên có chút không cam lòng đem tất cả những thứ mình nỗ lực đạt được, chắp tay nhường người.
Tưởng tượng đến khi cô cùng Thẩm Mộ Quân ly hôn xong, sẽ có một một người phụ nữ nào đó tiến vào ở nhà cô, công nhiên ngủ với người đàn ông của cô, còn ôm hai đứa nhỏ của cô......
Lý Khanh Khanh liếc mắt một cái