Thẩm Nhạc Hương vốn định ăn cơm sáng xong, liền cùng bọn Vương Tiểu Hoa đi hái rau dại.
Gần đây Thẩm Mộ Quân cùng Lý Khanh Khanh đều rất bận, nó luôn muốn giúp trong nhà làm chút chuyện, liền vô cùng siêng năng đi hái rau dại với mấy đứa trẻ khác.
Tuy rằng trong nhà cũng không thiếu chút rau dại này, nhưng dù sao đây cũng là một chút tâm ý của con bé, cho nên mỗi lần Thẩm Nhạc Hương mang rau dại về, Thẩm Mộ Quân hoặc là Lý Khanh Khanh đều sẽ nhiệt tình khen ngợi nó một phen.
Thẩm Nhạc Hương nghe Lý Khanh Khanh muốn cắt tóc cho bọn họ, chỉ có thể đầy mặt đáng tiếc nhìn Vương Tiểu Hoa bên ngoài: "Chị Tiểu Hoa, hôm nay em không đi đào rau dại đâu, đợi lát nữa nương em muốn cắt tóc cho em."
Vương Tiểu Hoa nghe vậy, đôi mắt liếc nhìn đầu tóc của Thẩm Nhạc Hương một cái.
Trước kia tóc Thẩm Nhạc Hương rất ít, lác đác lưa thưa chỉ có mấy khô vàng ở trên đầu.
Hiện giờ Lý Khanh Khanh làm đồ ăn vừa ngon lại dinh dưỡng, Thẩm Nhạc Hương không chỉ có cao lên không ít, ngay cả mớ đầu tóc cháy vàng hôm nào cũng rậm rạp lên.
Vương Tiểu Hoa hiện tại đã mười mấy tuổi, đúng là tuổi biết thích xinh đẹp, thích làm điệu.
Nghĩ đến mái đầu lác đác lưa thưa tóc của mình, lại nhìn về phía Thẩm Nhạc Hương, nhịn không được lộ ra hâm mộ.
Vương Tiểu Hoa cảm thấy Thẩm Nhạc Hương có thể sống tốt được như vậy, tất cả đều nhờ nó có được một người cha lợi hại.
Vương Tiểu Hoa hoàn toàn không hề nghĩ tới trong đó còn có công lao của Lý Khanh Khanh.
Bởi vì trong trí nhớ của Vương Tiểu Hoa, đời trước không có người phụ nữ Lý Khanh Khanh này, Thẩm Nhạc Hương vẫn sống thật tốt, thật hạnh phúc.
Khi nghĩ như vậy, Vương Tiểu Hoa nhịn không được hơi hơi nhón mũi chân, muốn nhìn thoáng qua Thẩm Mộ Quân trong viện.
Khi cô ta nhìn thấy người đàn ông anh tuấn kia, lại một lần nhịn không được thầm nghĩ trong lòng: Nếu người đàn ông này là cha hoặc là anh trai cô ta thì tốt rồi.
Đáng tiếc chính là Thẩm Mộ Quân không có khả năng có đứa con gái lớn như cô ta như vậy, hơn nữa hắn đã có một người em gái là Thẩm Lệ Nghiên, càng không thể đột nhiên nhận thêm một em gái nữa làm gì.
Nghĩ đến Thẩm Lệ Nghiên trẻ tuổi xinh đẹp, cuộc đời một đường xuôi gió xuôi nước của cô ta, cùng với vị hôn phu ôn nhu kia, Vương Tiểu Hoa nhịn không được dùng sức siết chặt nắm tay.
Vương Tiểu Hoa hâm mộ Thẩm Nhạc Hương, muốn cùng Thẩm Nhạc Hương làm bạn.
Nhưng đối với Thẩm Lệ Nghiên, trong lòng cô ta cũng chỉ có ghen tị cùng oán hận.
Bởi vì đời trước sau khi cô ta chạy thoát khỏi thôn Hòa Sơn, ở bên ngoài ăn không ít đau khổ.
Trong lúc đó Dương Từ đã từng trợ giúp cô ta vài lần, lúc ấy Vương Tiểu Hoa tất nhiên nảy sinh hảo cảm với Dương Từ.
Rốt cuộc đối mặt với một người đàn ông tuấn mỹ, ưu tú, thành thục, lại ôn nhu, thân là phụ nữ, Vương Tiểu Hoa nảy sinh hảo cảm đối với hắn cũng không ngoài ý muốn.
Nhưng lúc ấy Dương Từ đã kết hôn, tuy Vương Tiểu Hoa có hảo cảm, nhưng trước nay cũng chưa từng làm chuyện khác người.
Thậm chí sau này khi Thẩm Lệ Nghiên tìm tới cô ta, nói với cô ta nhiều lời châm chọc, Vương Tiểu Hoa cũng không có biểu lộ tâm ý của mình ra.
Cô ta cảm thấy Thẩm Lệ Nghiên nói rất đúng, so sánh với Dương Từ ưu tú như vậy, cô ta thật sự hèn mọn chẳng bằng bùn đất.
Nhưng mà, cho dù cô ta hèn mọn, cho dù cô ta không xứng với Dương Từ, vậy đó cũng không phải lý do Thẩm Lệ Nghiên có thể mở miệng hạ nhục cô ta.
Vương Tiểu Hoa không xứng với Dương Từ là sự thật, cho nên cô ta chưa từng biểu lộ ra, càng chưa từng viện cớ này nọ quấy nhiễu hắn.
Nhưng mà Thẩm Lệ Nghiên thì sao? Thẩm Lệ Nghiên ngoại trừ một khuôn mặt xinh đẹp ra, còn có chỗ nào xứng với Dương Từ?
Vương Tiểu Hoa nghĩ, một đời này Thẩm Lệ Nghiên không có Thẩm Mộ Quân hộ tống, cô cũng muốn nhìn xem Thẩm Lệ Nghiên còn có thể vinh quang vô hạn giống như đời trước nữa hay không.
Thẩm Nhạc Hương thấy Vương Tiểu Hoa nhìn nhìn vào hướng trong viện nhà mình, đôi mắt to nhịn không được hiện lên một tia nghi hoặc.
Nó không biết Vương Tiểu Hoa rốt cuộc đang nhìn cái gì, nhịn không được kỳ quái nói: "Chị Tiểu Hoa, chị nhìn gì vậy?"
Vương Tiểu Hoa bỗng nhiên phục hồi tinh thần lại, nhìn vào đôi mắt trong suốt của Thẩm Nhạc Hương, trong lòng nhịn không được hiện lên một tia tội lỗi.
Tưởng tượng đến cô ta không chỉ một lần lén ảo tưởng rằng bản thân mình biến thành Thẩm Nhạc Hương, "cướp" lấy những tình cảm yêu thương vốn thuộc về Thẩm Nhạc Hương, trên mặt Vương Tiểu Hoa liền nhịn không được nóng lên đến khó chịu.
Cô ta có hơi hoảng loạn nói: "À, vậy......!vậy ngày mai chị lại qua đây tìm em."
Vương Tiểu Hoa nói xong, liền nhanh chóng xoay người chạy trối chết.
Thẩm Nhạc Hương nhìn theo thân ảnh Vương Tiểu Hoa đi xa, nhịn không được nghi hoặc gãi gãi đầu.
Bất quá Thẩm Nhạc Hương rất mau liền quên phắt đi chuyện này, nó vừa chạy vào trong viện vừa rướn cổ lên kêu: "Nương, nương, nương phải cắt cho con xinh đẹp một chút nha."
Ở niên đại này, mọi người có thể ăn no mặc ấm đã là chuyện không dễ dàng, nên cũng ít ai để ý đến vấn đề kiểu tóc.
Ở một cái sơn thôn hẻo lánh thế này, đại đa số mọi người đều tự mình xử lý đầu tóc của bản thân.
Đặc biệt là đầu tóc của mấy đứa nhỏ, vì để tiện xử lý, tiết kiệm xà phòng tắm, đại đa số trẻ con đều là đầu trọc.
Lý Khanh Khanh ăn cơm sáng xong, liền nấu một nồi nước ấm to.
Sau đó cùng Thẩm Mộ Quân, mỗi người bắt lấy một đứa nhỏ, bắt đầu gội đầu cho tụi nó.
Chờ cho đến khi gội sạch sẽ xong, Lý Khanh Khanh liền phát hiện tóc hai đứa nhỏ cũng dài ra không ít, xác thật đã đến lúc cắt gọn lại một chút rồi.
Đầu tiên cô cắt tóc cho Thẩm Gia Hảo, đầu tiên là cắt một cái đầu Cậu Bé Dưa Hấu thật đáng yêu, cuối cùng còn cạo sạch phần tóc dưới "vỏ dưa" luôn.
Chờ đến khi miếng dưa......!à không, kiểu tóc mới ra lò, nhìn khuôn mặt nhỏ phúng phính đáng yêu của Thẩm Gia Hảo, tức khắc dễ thương đến Lý Khanh Khanh nhịn không được ôm lấy nó hôn mấy ngụm.
Ngay từ đầu Thẩm Gia Hảo nhìn biểu tình của cha ruột và chị gái, trong lòng nó còn nhịn không được tâm hoảng ý loạn một trận.
Nhưng mà sau lại nó được nương ôm hôn không dứt, nương còn liên tục khen mấy câu đáng yêu, Thẩm Gia Hảo tức khắc liền tự tin tràn đầy nở nụ cười.
Thậm chí vì biểu đạt tâm tình mình rất tốt, Thẩm Gia Hảo còn lúc lắc đầu nhỏ chạy mấy vòng trong sân.
Nhìn mái tóc ngắn trên đầu nó bay phấp phới đón gió, Thẩm Mộ Quân theo bản năng dùng tay ấn ấn huyệt Thái Dương.
Mà đúng lúc này, tầm mắt Lý Khanh Khanh liền dịch tới trên người Thẩm Mộ Quân cùng Thẩm Nhạc Hương, hai cha con bỗng nhiên mạc danh cảm thấy sóng lưng ớn lạnh.
Thẩm Nhạc Hương len lén liếc mắt một cái nhìn ra cổng viện, nghĩ thầm hiện tại nó bỏ chạy còn kịp hay không?
Đại khái nhìn ra ý tưởng của Thẩm Nhạc Hương, Lý Khanh Khanh đầy mặt thương tâm nhìn con bé, nói: "Hương Hương, con không tin nương sao?"
Thẩm Nhạc Hương thấy thế chột dạ khụ một tiếng, dưới vẻ mặt chờ mong của Lý Khanh Khanh, nó khẳng khái hy sinh, ngồi vào trên ghế nhỏ.
Thẩm Nhạc Hương ngồi xuống rồi, bắt đầu thầm cầu nguyện trong lòng, nó cũng không chờ mong kiểu tóc gì đẹp đẽ cả, chỉ hy vọng sao đừng xấu như tóc của Thẩm Gia Hảo là được.
Không phải Thẩm Nhạc Hương không muốn phản kháng, nhưng vì cái người cầm kéo này là nương của nó, nếu nó đã lựa chọn yêu thương nương rồi, vậy có gì nó cũng chỉ có thể chịu đựng.
Thẩm Nhạc Hương nhìn tóc mình đang không ngừng rơi xuống trước mắt, vẻ mặt muốn khóc lại không dám khóc, chớp chớp mắt.
Chờ sau khi kiểu tóc mới của con gái ra lò, Thẩm Mộ Quân thật ngoài ý muốn vì cái đầu tóc mới này của Thẩm Nhạc Hương còn khá xinh đẹp.
Lý Khanh Khanh kỳ thật muốn cắt cho Thẩm Nhạc Hương một kiểu tóc thật đáng yêu cơ, nhưng nghĩ đến người ở niên đại này đều không chú trọng đầu tóc.
Nếu Thẩm Nhạc Hương đột nhiên trở nên quá mức nổi bật, rất dễ chọc cho mấy đứa trẻ khác ghen ghét cừu thị.
Vì thế cô hơi do dự một chút, rồi cắt cho Thẩm Nhạc Hương mái tóc như đầu học sinh thời dân quốc.
Thẩm Mộ Quân nhìn Thẩm Nhạc Hương đầy mặt u sầu, nhịn không được duỗi tay sờ sờ mái tóc ngắn của con bé, sau đó cười nói: "Ừ, khá đẹp."
Thẩm Nhạc Hương nghe vậy duỗi tay sờ sờ đầu tóc mình, có hơi không tin nói: "Thật vậy sao? Cha, cha đừng có gạt con nha?"
Lý Khanh Khanh thấy bộ dáng Thẩm Nhạc Hương ủy khuất như