CHƯƠNG 128:
Thẳng đến khi Hoắc Thâm đi vào hội trường rồi mà mặt Lê Nhất Ninh vẫn còn nóng bừng.
Mộ Tùng Nam ngồi bên cạnh sầu não nói một câu: “... Thầy Hoắc làm vậy có muốn để cho những đàn ông khác sống nữa không đây.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lê Nhất Ninh muốn gật đầu nói: “Chắc không cho đâu.”
Thật ra cô cũng muốn hỏi, đêm nay Hoắc Thâm làm như vậy còn muốn để cho cô sống không đây.
Thế này chẳng khác nào đang đòi mạng cả.
Người đàn ông này từ lúc nào đã biết nhiều như vậy, tài giỏi như vậy a a a a a a
Lúc Lê Nhất Ninh còn chưa tỉnh táo lại thì đã nghe tiếng reo hò ở bên cạnh.
Cô ngước mắt, là Hoắc Thâm đi vào rồi.
Hoắc Thâm cúi đầu thấy bộ dáng lúc này của cô thì mỉm cười cưng chiều: “Lạnh không em?”
Lê Nhất Ninh lắc đầu: “Không lạnh, anh thì sao.”
Hoắc Thâm khựng lại, lắc đầu: “Ngồi ở đây một lúc, lát nữa anh sẽ qua.”
“Dạ?”
Lê Nhất Ninh còn kịp phản ứng, Hoắc Thâm đã đi lên hàng đầu tiên rồi.
Chỗ của anh ngay giữa, sau khi chào hỏi với người quanh đó xong, Lê Nhất Ninh thấy Hoắc Thâm lại đi về phía cô.
Sau đó...
Mộ Tùng Nam đứng lên.
Hoắc Thâm nhìn anh ta: “Có thể đổi chỗ được không?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mộ Tùng Nam: “Đương nhiên có thể, thầy Hoắc mời anh ngồi.”
Hoắc Thâm mỉm cười: "Cảm ơn.”
Mộ Tùng Nam chuồn đi như một làn khói.
Lê Nhất Ninh nhìn người đang ngồi vào chỗ, chớp mắt một cái.
“Anh làm vậy... không sợ bị nói sao?”
Hoắc Thâm sửa áo choàng trên vai cho cô, hạ giọng hỏi: “Em nói gì?”
Lê Nhất Ninh nghĩ ngợi rồi hỏi: “Choáng váng đầu óc vì tình.”
Hoắc Thâm nghe thấy, cười dịu dàng.
“Không sợ.”
Anh tủm tỉm nhìn Lê Nhất Ninh: “Vốn dĩ anh chính là như vậy.”
Lê Nhất Ninh: “...”
Giây phút này, fan đang xem trực tiếp nhìn thấy màn này đúng là không định sống nữa rồi.
[Thầy Hoắc cao ngạo lạnh lùng đi đâu rồi, đã nói là nam thần cao ngạo mà, đã nói là không gần phụ nữ mà, sao mà khi yêu thì anh lại trở nên như vậy rồi!!]
[A a a a a a a a a đêm nay tôi không sống nổi nữa!]
[Mẹ ơi, thì ra Hoắc Thâm giỏi như vậy ư!! A a a a còn đổi chỗ để ngồi bên cạnh Lê Nhất Ninh nữa, đây là định biến thành kỵ sĩ bảo vệ cô Lê ư.]
[Hu hu hu hu hu hu idol của tôi ơi, từ khi nào đã trở nên trêu ngươi như vậy rồi.]
[Cái khác không nói, chỉ nói cục đường tối nay thầy Hoắc và cô Lê rải thôi, tôi có ăn cả đời cũng không hết.]
[Hu hu hu hu nhìn cái màn này, tôi đạp bạn trai của tôi một cái! Khi nào bạn trai tôi mới tài giỏi như thầy Hoắc đây.]
[Bà chị lầu trên, tôi cũng muốn hỏi đây.]
[Ngọt quá rồi ngọt quá rồi, chịu không nổi nữa rồi.]
[Hai người này xứng đôi quá rồi đó!! Đẹp đôi quá đi thôi!]
....
Lê Nhất Ninh không biết suy nghĩ của fan đang xem trực tiếp, cô giơ tay chọt vai Hoắc Thâm.
Anh nghiêng mắt, nắm chặt tay cô.
Vừa chạm vào, anh lập tức nhíu chặt mày lại: “Sao lại lạnh như vậy?”
Lê Nhất Ninh lắc đầu: “Tay chân em luôn rất lạnh, nhưng điều hòa trong này đủ ấm rồi, em không lạnh.”
Hoắc Thâm nhìn áo choàng của cô: “Chẳng phải có lấy thêm một chiếc áo khoác ư, áo đâu?”
Lê Nhất Ninh: “Ở chỗ Tiểu Ngọc rồi, em cảm thấy khoác lên không đẹp nữa.”
Chiếc áo choàng lông nhung trên vai cô lúc này đã rất ấm áp lắm rồi.
Hơn nữa còn rất đẹp.
Cô không muốn đổi thành áo khoác lông đâu.
Hoắc Thâm nhìn đôi chân lộ ra ngoài của cô mà cảm thấy đau đầu.
“Chân không thấy lạnh sao?”
Lê Nhất Ninh khựng lại, nhìn anh nói một cách thành thật: “Lạnh ạ.”
Hoắc Thâm bất lực nhìn cô: “Họ đang ở đâu?”
Lê Nhất Ninh lắc đầu: “Em không biết.”
Hoắc Thâm nhìn cô chằm chằm hai giây, bóp mày thở dài: “Em cố ý phải không?”
Lê Nhất Ninh không lên tiếng.
Dưới trăm mắt dõi theo, Hoắc Thâm đột nhiên cởi áo âu phục trên người xuống.
Fan căng mắt theo dõi màn này, nói không nên lời nữa.
[A a a a a muốn làm gì đây!! Giữa quần chúng đông đúc, hai người muốn làm cái gì.]
[Thầy Hoắc, em không cho phép anh làm bậy!]
[Thầy Hoắc phải kiềm chế lại]
[Tuy cô Lê rất đẹp, nhưng lúc này không được đâu!!]
Lê Nhất Ninh nhìn động tác của anh.
Người đàn ông cởi âu phục đắt đỏ xuống, động tác trôi chảy lưu loát, anh cụp mắt bảo Lê Nhất Ninh đứng dậy.
“Đứng dậy một chút.”
Lê Nhất Ninh ngoan ngoãn đứng dậy.
Hoắc Thâm lấy áo quấn chặt đôi chân của cô lại, sau khi thấy đôi chân lộ ra ngoài được quấn chặt xong, anh mới nói: “Ngồi đi.”
Lê Nhất Ninh: “...”
Áo luôn được anh mặc trên người lúc này vẫn còn mang theo hơi ấm.
Sưởi ấm cho đôi chân lạnh cóng của Lê Nhất Ninh.
Cô cảm nhận được bèn nhìn sang anh: “Anh không lạnh sao?”
“Không lạnh.”
Anh nắm tay cô, thấp giọng nói: “Nếu còn lạnh nhớ nói, anh cho người đưa quần áo tới.”
“Vâng.”
Hành động như ở chốn không người của hai người khiến cho người xung quanh nhìn thấy đều đỏ mắt.
Fan xem trực tiếp nhìn một loạt hành động này của Hoắc Thâm rơi vào im lặng rất lâu không đăng đạn mạc.
Chốc lát sau bỗng có người dẫn đầu đăng lên.
[... Trước giờ tôi chưa từng nghĩ tới, Hoắc Thâm lại là người chu đáo như vậy.]
[A a a a a a a a tôi cũng vậy!!]
[Tôi cảm thấy Hoắc Thâm sao khi yêu rồi giống như biến thành một người khác vậy, sao có thể galant như vậy ấm áp như vậy chứ! Dùng chiếc âu phục mấy chục vạn quấn chân cho Lê Nhất Ninh, mẹ ơi tôi muốn khóc rồi! Đây rốt cuộc là tình yêu cao cả gì chứ.]
[Hu hu hu hu giờ khắc này thật muốn biến thành Lê Nhất Ninh.]
[Hu hu hu hu hu hu hu quỳ Hoắc Thâm rồi, người đàn ông này chu đáo quá rồi đó.]
[Đêm nay Lê Nhất Ninh nhất định là người phụ nữ khiến người ta hâm mộ nhất thế giới.]
...
Mọi người đua nhau phát biểu bình luận của mình.
Đương sự chưa biết chuyện, sau khi được bao chặt chẽ Lê Nhất Ninh cảm thấy ấm áp hơn rất nhiều.
Lạnh từ chân lên, câu này nói chẳng sai chút nào.
Hơi ấm dần bao phủ, hoạt động trao giải cũng chính thức bắt đầu.
Mở màn có nghệ sĩ lên làm nóng sân khấu trước, sau đó MC mới xuất hiện.
Chốc lát sau là phát các đoạn phim và công bố các hạng mục giải thưởng.
Lê Nhất Ninh ôm theo tâm thái rằng bản thân không có bất kỳ giải nào, vui vẻ ngồi bên cạnh Hoắc Thâm.
Thỉnh thoảng còn lắc lư đôi chân nhỏ của mình.
Hoắc Thâm nghiêng mắt nhìn cô: “Vui vẻ như vậy?”
Lê Nhất ninh cười: “Ấm hơn nên đương nhiên vui vẻ rồi.”
Hoắc Thâm bất lực: “Bảo em thay quần áo em không thay.”
Lê Nhất Ninh bĩu môi: “Không muốn thay đâu, chiếc váy này đẹp như vậy, em không nỡ.”
Cô nhìn Hoắc Thâm chằm chằm, nhỏ giọng hỏi: “Chẳng lẽ anh cảm thấy không đẹp sao?”
Cổ họng Hoắc Thâm cử động, nhìn vào đôi mắt nai nhỏ của cô, không hề phủ định.
“Rất đẹp.”
Lê Nhất Ninh cười: “Phải không.”
Cô nói: “Anh đã nói đẹp rồi vậy em càng không thể thay được.”
Hoắc Thâm: “...”
Hai người nhỏ giọng thì thầm, lúc đến giữa chương trình, Lê Nhất Ninh đột nhiên nghe thấy tên của mình.
Cô ngẩng đầu lên nhìn, là giải bình chọn nữ phụ xuất sắc nhất trong năm.
Cô mỉm cười nhìn thoáng qua, vẫn không ôm hy vọng như cũ.
Lúc đến Tống Tĩnh đã nói rồi, đừng trông đợi để tránh thất vọng.
Lê Nhất Ninh cũng biết ba diễn viên được bình chọn khác, đều là những người có thực lực nên cô chẳng có hy vọng gì đâu.
Quả nhiên, cô đúng là không lấy được giải nữ phụ xuất sắc nhất.
Tuy vai An Ninh công chúa cô biểu hiện rất xuất sắc nhưng có người càng xuất sắc hơn cô, cho nên thật lòng vỗ tay chúc mừng.
Hoắc Thâm im lặng nhìn cô chốc lát, sau khi thấy trên mặt cô không có vẻ thất vọng mới yên tâm.
“Anh nhìn em làm gì?”
Hoắc Thâm ho một tiếng: “Sợ em buồn.”
Lê Nhất Ninh phì cười: “Không có đâu.”
Cô suy nghĩ rồi nói tương đối thật lòng: “Thật ra có một chút nhưng không nhiều lắm.”
Tuy là năm đầu tiên và cô cũng rất muốn lấy được giải thưởng nhưng nếu như không có, cô cũng không buồn nhiều.
Bởi vì vị diễn viên còn lại cũng tương tự như cô.
Hoắc Thâm hiểu rồi, anh giơ tay xoa đầu Lê Nhất Ninh nói bằng giọng dịu dàng: “Không gấp, lát nữa sẽ tặng của anh cho em.”
Nghe xong, Lê Nhất Ninh liếc nhìn anh: “Sao anh có thể tự luyến như vậy chứ.”
“Hửm?”
Lê Nhất Ninh nói đùa: “Còn chưa trao giải nữa đấy, sao anh biết sẽ là anh.”
Nhưng thực tế... Hoắc Thâm lấy được giải có lẽ cũng nằm trong sự kỳ vọng của mọi người.
Bộ điện ảnh đó của anh rất xuất sắc, nếu như nam chính phim điện ảnh xuất sắc nhất không thuộc về anh vậy thì chẳng thuộc về ai cả.
Tuy trong một năm này có rất nhiều tác phẩm tốt nhưng Hoắc Thâm vẫn luôn dẫn đầu, dư luận đánh giá hay là doanh thu phòng vé đều rất cao không cách nào lay động được.
Hoắc Thâm nhướng mày, chẳng hề tức giận.
Anh thong thả nói: “Nếu năm nay không có thì năm sau anh sẽ cố gắng hơn, tặng em một cái.”
Lê Nhất Ninh cười, nhẹ nhàng đồng ý: “Được ạ.”
Hai người thì thầm to nhỏ.
Giải nam nữ chính xuất sắc nhất được xếp sau cùng, lúc công bố nữ phụ xuất sắc nhất không phải là Lê Nhất Ninh thì fan không ngừng phát đạn mạc bày tỏ đau lòng.
Có người nói thật ra giải thưởng đáng lẽ ra là có