CHƯƠNG 129:
Cái bấm like của Hoắc Thâm lại khiến fan gào thét lần nữa.
Sống không nổi nữa sống không nổi nữa, cả buổi tối là đủ lắm rồi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hoắc Thâm chẳng có cảm giác gì, sau khi like xong thì đi vào phòng tắm.
Lê Nhất Ninh đã tắm xong rồi, cô giơ tay xoa huyệt thái dương cảm thấy hơi buồn ngủ.
Hai người tắm xong, Lê Nhất Ninh vừa định ngủ bỗng người đàn ông trước mặt lại cúi đầu hôn xuống.
Suy nghĩ xúc động từ giây phút nhìn thấy cô mặc chiếc váy đó chẳng hề dập tắt được, cứ muốn làm chút gì đó với cô, muốn cô.
Lê Nhất Ninh không từ chối ngược lại còn đáp lại anh một cách rất hưởng thụ.
Thật ra thì…… không phải chỉ có Hoắc Thâm mới có suy nghĩ về mặt đó với cô, mà cô cũng muốn anh như vậy.
Sau khi kết thúc thì đã hơn nửa đêm rồi.
Lê Nhất Ninh lim dim buồn ngủ, cả người cuộn lại nằm trong lòng anh.
“Còn lạnh?”
Giọng của Hoắc Thâm hơi khàn, nghe vô cùng quyến rũ.
Lê Nhất Ninh lắc đầu: “Không có.”
Cô khẽ khàng nói: “Chỉ muốn dựa gần anh thêm một chút.”
Hoắc Thâm cụp mắt mỉm cười, mỉm cười nói: “Ngủ đi.”
Anh hôn lên mắt cô, nhẹ nhàng dỗ dành: “Anh ở đây.”
“Ừm.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chẳng mấy chốc Lê Nhất Ninh đã ngủ say, Hoắc Thâm ôm cô một lúc dần dần cũng ngủ mất.
Ngày hôm sau lúc thức dậy thì đã là buổi trưa rồi.
Bất ngờ hơn là Hoắc Thâm còn ở nhà.
Lúc xem đồng hồ báo báo thức, Lê Nhất Ninh mới dần nhớ ra.
Ngày mai là nguyên đán, hôm nay là ngày cuối cùng của năm nay.
Hai người đều không phải là ca sĩ, tuy có nhận được thiếp mời nhưng đều từ chối cả rồi, nghĩ lại hôm nay hai người đều rất rảnh rỗi.
Lê Nhất Ninh và Hoắc Thâm về nhà họ Lê ăn bữa cơm tối rồi trở về.
Còn nhà họ Hoắc…… Hoắc Thâm nói đợi qua tết âm lịch rồi hãy đi, không cần lo lắng quá nhiều.
Anh đã nói như vậy rồi đương nhiên Lê Nhất Ninh thôi không lo lắng nữa.
Buổi tối, cô và Hoắc Thâm mặc đồ đôi đi dạo phố, hai người trang bị kỹ càng hòa vào đám đông chẳng hề sợ bị người khác nhận ra.
Lê Nhất Ninh nghĩ, nếu như cô đã quấn kỹ như vậy rồi mà còn bị nhận ra thì cô muốn tỏ lòng khâm phục đối với người đó thật.
Ngược lại Hoắc Thâm thì thoải mái hơn, nhận ra thì nhận ra chẳng sao cả.
Tay của Lê Nhất Ninh đút trong túi áo khoác của anh, bên trong rất ấm áp.
Hai người đi được một lúc bỗng cô chọt vai anh: “Hay là chúng ta đi xem phim?”
Hoắc Thâm nhíu mày: “Có phim nào em muốn xem à?”
Lê Nhất Ninh lắc đầu: “Không có, nhưng đi bên ngoài lạnh lắm, chúng ta đi nơi nào đó ấm hơn chút đi.”
Hoắc Thâm mỉm cười, nắm tay cô: “Được.”
Rạp chiếu phim đông đúc cộng thêm đang là trong thời gian đếm ngược bước qua năm mới.
Hai người chọn được một bộ phim còn có chỗ ngồi, đợi không bao lâu thì soát vé đi vào.
Bộ phim này có hơi đơn điệu không phải là thể loại cô thích xem nhưng người bên cạnh là người mình thích, cô xem mà cảm thấy vui vẻ thú vị.
Ra khỏi rạp chiếu phim trùng hợp đến lúc đếm ngược số qua năm mới.
Lê Nhất Ninh và Hoắc Thâm đứng ở trung tâm thương mại, ngẩng đầu ngắm nhìn pháo hoa đặt gần đó được đốt sáng trong bầu trời đêm tĩnh mịt.
Xung quanh đều là âm thanh trò chuyện tiếng reo hò của người qua đường, còn có đủ loại giọng điệu chúc mừng năm mới.
Lê Nhất Ninh chớp mắt, quay đầu nhìn người bên cạnh: “Ông xã.”
Cô mỉm cười tươi tắn: “Chúc mừng năm mới.”
Nhanh thật.
Cô đến đây đã được nửa năm rồi.
Ban đầu còn cho rằng bản thân sẽ thích nghi không được, nhưng chẳng ngờ……. cô có thể sống ở đây tốt đến như vậy.
Cô rút tay khỏi túi áo khoác của Hoắc Thâm, cầu một điều ước.
Không biết nguyên chủ đã đi đến đâu rồi, nếu như còn sống thì hy vọng cô ấy cũng có thể tìm thấy hạnh phúc thuộc về mình, tiếp tục sống tốt.
Hoắc Thâm nhìn cô chăm chú, cổ họng cử động rồi đột nhiên giơ tay ra ôm chặt cô: “Cám ơn em.”
“Hả?”
Hoắc Thâm đặt một nụ hôn lên mắt cô, khẽ giọng nói: “Năm mới vui vẻ.”
Cám ơn em đã đến bên cạnh anh.
Hai người nhìn nhau cười, trong mắt chỉ có sự tồn tại của đối phương, người xung quanh giống như không tồn tại vậy.
Bên ngoài đi dạo nửa ngày, Lê Nhất Ninh và Hoắc Thâm vừa về tới nhà chú Hứa còn chuẩn bị sủi cảo cho hai người.
Ăn bữa khuya xong, hai người mới về phòng tắm rửa đi ngủ.
Năm mới qua đi, bầu không khí cũng dần dần trở lại nhịp sống cũ.
Thời gian này công việc của Lê Nhất Ninh ít, mỗi ngày cô đều nằm ở nhà xem phim xem kịch bản, học hỏi tăng thêm chút kiến thức cho mình.
Chớp mắt thì đã đến lúc ghi hình chương trình phát sóng trực tiếp bảy mươi hai giờ.
Lê Nhất Ninh chuẩn bị đã lâu, cuối cùng chương trình này cũng tới rồi.
Trước hôm ghi hình một ngày, cô đã bàn bạc với Hoắc Thâm muốn ghi hình tại nhà, không muốn đi tới ngôi nhà xa lạ ở bên kia.
Còn như quan hệ của hai người, nếu trùng hợp bắt gặp thì cứ thừa nhận thôi.
Nhưng trùng hợp thế nào, ngày thứ ba ghi hình vừa vặn Hoắc Thâm có việc đi công tác, cho nên…… cho dù hai người muốn công khai thì cũng chẳng có cơ hội nữa.
Trước ngày hôm đó, nhân viên công tác tổ tiết mục dựa theo địa chỉ Lê Nhất Ninh cho đưa thiết bị quay phim tới.
Lúc tới cửa lớn, nhân viên công tác ngừng lại sững người một lúc lâu.
Mấy người họ mờ mịt nhìn ngôi nhà cùng trang viên cực lớn trước mặt, trong mắt chứa đầy sự kinh ngạc.
“Là……. địa chỉ này sao?”
“Hình như là ở đây.”
Có người trợn to mắt nhìn: “Nơi Lê Nhất Ninh ở…… giống hệt công chúa vậy, phong cách vườn hoa này chẳng phải giống của Anh và Pháp sao?”
Người còn lại gật đầu phụ họa: “Đúng vậy, cô ấy…… cô ấy cô ấy giàu quá rồi đó.”
“Không biết tại vì sao, đột nhiên tôi vô cùng mong đời đợt phát sóng này.”
“Tôi cũng vậy.”
“Bằng không gọi một cuộc điện thoại hỏi xem, xem rốt cuộc đây có phải là nhà cô Lê hay không.”
“Gọi đi gọi đi, lỡ như đi nhầm thì rất lúng túng.”
Mười mấy phút sau cánh cổng sắt từ từ mở ra, một chiếc xe mui trần kiểu giống như trong vườn bách thú có thể chở được mấy người ngồi xuất hiện.
Chú Hứa lái xe đến nhìn mấy người đàn ông trước mặt: “Chào mọi người, mọi người là nhân viên công tác của trực tiếp bảy mươi hai giờ phải không?”
Mọi người gật đầu như gà gỗ: “Vâng.”
Chú Hứa mỉm cười: “Xe chỉ có thể lái tới nơi này dừng lại, sau đó mang theo thiết bị dụng cụ tôi sẽ đưa mọi người đến đó.”
Mọi người: “……”
Thẳng đến khi đứng trước căn nhà này rồi họ hãy còn lấy làm hoài nghi bản thân là đang nằm mơ.
Sao có thể đi vào một nơi…… một nơi lớn như vậy, ngôi nhà này thật sự rất lớn giống như mấy căn nhà nối liền lại với nhau.
Lúc đang suy nghĩ thì Lê Nhất Ninh đi từ bên trong ra, mỉm cười nhìn nhân viên công tác: “Mọi người cực khổ rồi.”
Cô hỏi: “Là nhân viên công tác đúng không?”
“Đúng vậy.”
Trong đó có một người trông khá trẻ tuổi tỉnh hồn lại đáp: “Chào cô Lê.”
Lê Nhất Ninh mỉm cười: “Chào mọi người, vào đây đi.”
“Cô Lê