CHƯƠNG 28:
Tất cả mọi người trừng to mắt nhìn chiếc trực thăng cách đó không xa, kinh ngạc tới mức không biết dùng ngôn ngữ gì để hình dung.
Nửa ngày sau, fan trong kênh trực tuyến mới điên cuồng phát biểu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
[Ngầu ngầu ngầu mẹ tôi ơi ai không phục cũng phải phục Lê Nhất Ninh, như vầy mà cũng có thể để người nhà tìm được mình!]
[Ôi đệt ôi đệt, Lê Nhất Ninh đã nói cho tôi biết một hiện thực rất tàn khốc, phải cố gắng kiếm tiền mới có thể không kiêng nể gì như vậy, mọi người vừa nói cô ấy đang nằm mơ, cô ấy lập tức đưa giấc mộng thật trăm phần trăm xuất hiện trước mặt mọi người!]
[A a a a a a mẹ ơi tôi quá thích cách thức vả mặt của Lê Nhất Ninh rồi, trong nhà này có mỏ đúng không!]
[Woa woa woa, trông sắc mặt của Hề Tử Đồng khó coi quá đi ha ha ha ha ha.]
[Không biết vì sao ấn tượng Hề Tử Đồng cho tôi luôn không tốt lắm, tuy cô ấy không nổi nóng nhưng luôn cảm thấy trong lời cô ấy nói có kim, bây giờ nhìn thấy máy bay có phải hối hận chết rồi không!]
[Nếu tôi là Lê Nhất Ninh, tôi sẽ không cho bọn họ lên máy bay.]
…………
Không cho lên máy bay là không thể nào.
Lê Nhất Ninh không chỉ cho họ lên máy bay mà còn cho họ lên trước nữa.
Cô đi sau cùng.
Cuối cùng, thuận đường còn đón cả Đồng Nhiễm và Giang Nguyên cùng Phương Văn Lăm và người khách trọ kia lên, tất cả mọi người cùng trở về.
Sau khi về tới quán trọ, Lê Nhất Ninh vui vẻ không thôi.
“A a a a chú Hứa sao chú tới nhanh như vậy!”
Chú Hứa chớp mắt với Lê Nhất Ninh: “Nhận sự nhờ vả của người ta tới đưa thuốc.”
“Cái gì?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chú Hứa lấy ra, là một hộp thuốc bôi da.
Cô sững người, chớp mắt nhìn chữ cái tiếng Anh ở bên trên chẳng nhận ra được mấy chữ kia: “Thuốc trị bỏng?”
“Đúng vậy, tay cô không phải bị thương sao?”
Nghe xong, lúc này fan trong kênh trực tuyến mới phát hiện ra.
[Lê Nhất Ninh bị thương chỗ nào vậy.]
[Là tay đấy, buổi trưa lúc làm thịt kho tàu hình như thấy có dầu văng lên cổ tay cô ấy rồi.]
[Thật đau lòng, bị dầu văng trúng thật sự rất đau, trước kia lúc tôi học nấu ăn cũng thường xuyên bị, hơn nữa còn dễ bị phồng nước.]
[Chịu không được nữa, chỉ có chút chuyện nhỏ như vậy cũng đáng để gióng trống khua chiêng như vậy sao? Trên người ai mà không có chút vết sẹo chứ?]
[Lầu trên ác vừa phải thôi, nghệ sĩ nữ nhất định không giống người thường rồi, trên người bọn họ sao dám để lại sẹo, đúng là cạn lời.]
[Chỉ có tôi hâm mộ Lê Nhất Ninh thôi sao! Bị bỏng một chút sau đó người nhà vượt ngàn dặm đưa thuốc tới, cái nhà này thật cưng chiều cô ấy quá rồi đó!!]
Lê Nhất Ninh cũng bất ngờ.
Cô tìm Hoắc Thâm đòi bồi thường, sau khi người đó không đồng ý cô cũng từ bỏ suy nghĩ này rồi. Bản thân cô chính là ôm suy nghĩ…… dù sao anh cũng nhiều tiền, thôi thì lừa một vố đi.
Đương nhiên, chuyện này chỉ giới hạn với Hoắc Thâm thôi.
Cho nên dù không lừa được nhưng cô cũng không tức giận.
Nhưng lúc này nhìn thấy thuốc bôi trước mặt, Lê Nhất Ninh hơi không biết nên phản ứng thế nào.
Hoắc Thâm lại để chú Hứa tới đưa thuốc cho cô?!
Thuốc này……. Hình như còn khiến người ta cảm động hơn cả việc cô lừa Hoắc Thâm mấy cái túi xách nữa.
Lê Nhất Ninh không biết nói sao tâm tình của mình lúc này, chính là có hơi cảm động nói không nên lời và hoảng hốt không biết từ đâu tới.
Cô mím môi, nhìn chú Hứa: “Không phải do bản thân chú muốn tới sao?”
Chú Hứa mỉm cười: “Đương nhiên, tôi nào có quyền lợi xin điều động máy bay trực thăng chứ.”
Lê Nhất Ninh “ồ” một tiếng, cố ép khóe môi đang vểnh cao lên của mình xuống: “Vậy chú Hứa thay con cám ơn anh ấy nhé.”
Nghe xong, chú Hứa buồn cười nhìn cô: “Chuyện này phải đích thân tiểu thư cám ơn mới có thành ý.” Ông nhìn một cái: “Buổi tối còn cần làm cơm không?”
“Cần ạ.”
“Vậy chú Hứa tới giúp nhé?”
Lê Nhất Ninh chớp chớp mắt, quay đầu nhìn nhân viên công tác: “Được không?”
Nhân viên công tác không còn gì để nói nữa, nghĩ dù sao cũng sắp kết thúc rồi nên gật đầu: “Được.”
Lê Nhất Ninh cười rạng rỡ: “Được ạ, cám ơn chú Hứa!! Muốn ăn món cá kho chú Hứa làm!”
“Không thành vấn đề.”
Lâm Du và Tề Thao tỏ vẻ khâm phục đối với năng lực muốn máy bay trực thăng là có thể niệm chú điều máy bay trực thăng tới của Lê Nhất Ninh, đồng thời cũng có cái nhìn mới về Lê Nhất Ninh.
Với năng lực này không phải là gia đình bình thường có thể chống đỡ được đâu.
Sau khi về tới quán trọ, Hề Tử Đồng lấy lý do cơ thể không khỏe về phòng nghỉ ngơi, Lê Nhất Ninh cũng không hơi sức quan tâm người này nữa dù sao ngày mai cô ta cũng đi rồi.
Tối đó một đám người ăn một bữa tối nhộn nhịp do chú Hứa làm, đối với tay nghề của ông luôn khen ngợi không ngớt.
Ngày hôm sau, Hề Tử Đồng và hai khách trọ khó đối phó kia rời khỏi quán.
Bọn họ còn một đợt khách trọ mới, đợt khách trọ cuối cùng là bạn bè của Lâm Du và Tề Thao, ấm áp hơn rất nhiều.
Tới ngày cuối cùng, Lê Nhất Ninh nhìn nơi này quả thật có chút không nỡ, đương nhiên, chỉ có một chút xíu thôi.
Cô vẫn rất muốn về nhà, cô nhớ nhung căn phòng quần áo của cô rồi hức hức hức.
*
Chạng vạng ngày hôm sau, Lê Nhất Ninh cuối cùng cũng về tới nhà.
Việc đầu tiên sau khi về nhà, cô nhìn cũng không thèm nhìn người đàn ông đang ngồi trên sô pha phòng khách, sau khi ném hành lý cho chú Hứa rồi cô chạy thẳng lên lầu.
Hoắc Thâm: “……”
Anh và chú Hứa đưa mắt nhìn nhau.
Chú Hứa sờ mũi nói: “Bà chủ nói nhớ phòng quần áo của cô ấy rồi.
Hoắc Thâm nghẹn.
Lê Nhất Ninh thật sự rất nhớ, sau khi đi vào phòng quần áo nhìn những chiếc túi lấp lánh được xếp ngăn nắp của mình, cô mới cảm thấy cuộc đời đủ đầy và thăng hoa.
Quả nhiên, túi trị được bách bệnh.
Sau khi ra khỏi phòng quần áo, Lê Nhất Ninh dứt khoát đi tắm một cái, thay ra một bộ quần áo ở nhà thoải mái rồi lê dép thong thả xuống lầu.
Đến lúc này cô mới nhìn thấy trên sô pha có người.
Hai người đối mắt nhìn nhau, Lê Nhất Ninh có chút kinh ngạc: “Anh ở nhà?”
Hoắc Thâm: “……”
Sau sự kiện đưa thuốc lần trước, quan hệ của hai người hình như ôn hòa hơn chút chút, nhưng cũng chỉ chút đó mà thôi.
Lê Nhất Ninh nhìn thấy sắc mặt Hoắc Thâm thay đổi, bèn vội nói: “A…… Tôi không có ý đó, chính là vừa rồi sao tôi không nhìn thấy anh ở đây?”
Chú Hứa đứng bên cạnh bước ra, lặng lẽ nhắc nhở: “Bà chủ, ông chủ luôn ngồi ở đây.”
Lê Nhất Ninh: “……”
Nụ cười trên mặt cô cứng đờ, lúng túng cười khan hai tiếng: “Ha ha, phải không, vừa rồi do tôi quá vội nên không nhìn thấy.”
Hoắc Thâm liếc cô một cái, cũng lười bóc trần cô.
Chú Hứa ho một tiếng: “Ông chủ bà chủ nên ăn cơm rồi.”
Mắt Lê Nhất Ninh vụt sáng, hưng phấn nói: “Woa, con cực kỳ nhớ thức ăn đầu bếp nhà làm.”
Chú Hứa nghe rồi không vui.
“Trước đó không phải bà chủ nói thích ăn món ăn do chú sao.”
Lê Nhất Ninh nghẹn, cười trong trẻo nói: “Đều thích ăn hết.”
Giọng nói của cô rất ngọt, không phải kiểu mềm mại của người phương Nam nhưng khi nghe thấy rất vui tai.
Tay cầm đũa