Xuyên Thành Cô Vợ Thích Gây Rối Của Ảnh Đế

Chương 29


trước sau


 
CHƯƠNG 29:
 
Một giây, hai giây, sau mười mấy giây trôi qua, Lê Nhất Ninh vừa định thu cái chân đá ra của mình về thì bị người ta nắm chặt lấy.
Cô ngừng lại, hoảng hốt xoay đầu nhìn về phía Hoắc Thâm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hoắc Thâm giống như lại quay trở về đêm đầu tiên đó, con ngươi sâu kín đang nhìn mình, hơi thở bức người.
Anh từ từ áp sát Lê Nhất Ninh, tay còn nắm cái chân đang vùng vẫy của cô, khàn giọng nói: “Không muốn ngủ?”
Không biết vì sao, Lê Nhất Ninh đột nhiên nghe được tín hiệu nguy hiểm nào đó từ trong câu nói đó của anh.
Cô sững người, vùng vẫy kéo chăn quấn trở lại người mình, từ xấu hổ biến thành nổi giận nói: “Ai không muốn ngủ chứ, ngay cả trở người cũng không được sao.”
Hoắc Thâm cười khẽ một tiếng, nhàn nhạt nói: “Tôi cho rằng em đang ra ám hiệu cho tôi.”
Lê Nhất Ninh nghẹn.
Cô vỗ cái má nóng bừng của mình, đùng đùng nổi giận: “Ai ra ám hiệu cho anh chứ, tôi có ra ám hiệu cho ai cũng không ra ám hiệu cho anh.”
“Em nói gì?” Giọng nói nguy hiểm lần nữa vang ở bên tai.
Cơ thể Lê Nhất Ninh cứng đờ, tự cảm giác được bản thân nói sai rồi. Nhưng lúc này cô sao có thể nhận thua chứ, nếu nhận thua thì cô không phải là Lê to gan nữa.
Cô già mồm át lẽ phải phản bác: “Nói gì là nói gì, bản thân anh nghe không rõ còn trách tôi sao.”
Giây tiếp theo, Lê Nhất Ninh đã đổi vị trí rồi.
Nhìn người đàn ông đang nằm ở phía trên mình, cô hoảng hốt chốc lát.
“Hoắc Thâm!”
Gò má Lê Nhất Ninh đỏ bừng, nhìn anh khó mà tin được: “Anh muốn làm cái gì?”
Cô che ngực mình một cách vô thức.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hoắc Thâm ngừng chốc lát, ánh mắt quét người cô từ trên xuống dưới, khẽ giọng nhắc nhở: “Lê Nhất Ninh, em đừng quên chúng ta có quan hệ gì.”
Lê Nhất Ninh ngớ ra.
Cô cứ như vậy nhìn người đàn ông gần ngay trước mắt, bỗng thất thần.
Đúng ha.
Bọn họ có quan hệ gì, cô hưởng thụ những vật chất Hoắc Thâm cung cấp nhưng lại quên bản thân thật ra còn có một nghĩa vụ khác.
Cô và Hoắc Thâm là quan hệ vợ chồng, cho dù không có tình cảm thì vẫn là vợ chồng như cũ.
Nếu hôm nay Hoắc Thâm thật sự muốn làm gì cô, hình như Lê Nhất Ninh cô cũng không thể phản kháng, cho dù có phản kháng cũng vô dụng.
Anh có làm gì mình thì cũng hợp lý hợp pháp cả.
Nghĩ như vậy, ánh sáng trong mắt Lê Nhất Ninh hình như ảm đạm đi, giống như có một loại suy nghĩ để mặc người xâu xé.

Nhưng chỉ vụt lướt qua rồi cô trở lại khí thế cô nên có.
“Tôi không có quên.”
Lê Nhất Ninh ngước mắt nhìn anh: “Nhưng mà…….”
Đối diện với đôi mắt có thể thấu rõ lòng người đó của Hoắc Thâm, cô cố gắng đè ép nỗi căng thẳng trong lòng xuống, thấp giọng nói: “Có nên thực hiện tuần tự từng bước không?”
“Anh xem anh có một năm không về rồi, chẳng lẽ anh về là muốn trải qua sinh hoạt vợ chồng sao?” Cô nói mà bản thân còn cảm thấy ngại ngùng nữa là: “Trên đời này nào có chuyện tốt như vậy.”
Hoắc Thâm: “……”
Nói thật, Hoắc Thâm không phải loại đàn ông tinh trùng xông lên não, thậm chí nhu cầu về phương diện này đối với anh không hề cao, bằng không cũng không đến mức nhiều năm như vậy mà chẳng có lấy một người bạn gái.
Còn như đối với Lê Nhất Ninh, trước kia không có hứng thú, bây giờ……
Nếu không phải vừa rồi Lê Nhất Ninh vượt giới hạn, Hoắc Thâm anh cũng không làm vậy với cô.
Nhưng bây giờ nghe cô nói thế giống như bản thân rất muốn vậy.
Anh có chút muốn cười.
Nhân lúc Hoắc Thâm thất thần, Lê Nhất Ninh đẩy người này ra lăn trở lại mép giường của mình, quấn mình trở nên chặt chẽ rồi bỏ lại một câu: “Tôi ngủ đây.”
Hoắc Thâm: “…….”
Nhìn cơ thể cứng nhắc xoay lưng lại với mình, cơn mệt mỏi đó của anh triệt để bốc hơi rồi.
Lê Nhất Ninh không nhúc nhích, tuy vẫn cảm thấy không thoải mái nhưng vẫn không dám động đậy.
Thiệt là đáng sợ.
Thiếu chút nữa là bị củi khô bén lửa rồi.
Tuy cô không có nói cô là kiểu trung trinh liệt nữ, có suy nghĩ anh chạm tôi thì tôi sẽ đi chết gì đó. Hơn nữa đêm nay nếu Hoắc Thâm thật sự muốn làm gì, hình như cô cũng không làm như vậy nhưng sẽ cảm thấy rất không thoải mái.
Vợ chồng không có tình cảm mà làm chuyện đó, đối với phụ nữ mà nói tất nhiên là có chướng ngại tâm lý rồi.
Cũng may, Hoắc Thâm là người lý trí.
Lê Nhất Ninh mím môi, nếu hôm nay Hoắc Thâm làm quá mức, cô có thể trực tiếp kéo tên cẩu nam nhân này vào danh sách đen.
*
Ngày hôm sau, ánh mặt trời xuyên qua rèm cửa sổ có ánh sáng yếu ớt rọi vào phòng.
Lê Nhất Ninh trở người một cái mới từ từ mở mắt ra.
Tối qua suy nghĩ mãi, hình như là chống không được cơn buồn ngủ nên ngủ mất.
Cô nhìn thời gian một cái, còn sớm, bèn chậm rì rì rửa mặt xuống lầu ăn sáng.
Điều khiến Lê Nhất Ninh không ngờ tới là, sau khi trải qua chuyện tối qua, tên cẩu nam nhân Hoắc Thâm này lại ở nhà hơn nữa còn nhìn mình rất bình thản.
Lê Nhất Ninh: “…….”
Nhìn cái gì mà nhìn.
Cô bình thản ngồi xuống đối diện, bắt đầu hưởng thụ bữa ăn sáng.
Sau bữa sáng, Hoắc Thâm ra ngoài, Lê Nhất Ninh cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Chú Hứa buồn cười nhìn cô: “Bà chủ làm sao vậy?”
Lê Nhất Ninh nhìn chú Hứa, nhịn không được nói: “Chú Hứa, con vẫn hoài niệm những tháng ngày chú gọi con là tiểu thư.”
“Như vậy thì không được.” Chú Hứa nói, “Cô là bà chủ của chúng tôi, chỉ cần không có người ngoài thì chỉ có thể gọi bà chủ.”
Lê Nhất Ninh: “……”
Cô nhịn không được thở dài, nghĩ ngợi lại nói: “Đi đâu mới có thể tìm được thêm một quản gia tốt như chú Hứa đây.”
Chú Hứa tiếp tục cười: “Bà chủ có quản gia là tôi rồi còn muốn tìm quản gia khác sao, chú Hứa giận rồi nha.”
Lê Nhất Ninh phì cười, vội vàng nói: “Không có không có, con chỉ nghĩ lỡ như ngày nào đó bà chủ như con rời khỏi nhà này rồi thì không phải không gặp được chú nữa sao.”
Chú Hứa ngẩn người, nhìn cô chăm chú hai cái rồi nói: “Vậy bà chủ đừng đi nữa.”
Lê Nhất Ninh không lên tiếng.
Chú Hứa nghĩ ngợi cảm thấy bản thân đúng là phải có tới hai cái đầu cùng bận rộn mới có thể nhìn thấy cháu trai cháu gái của Hoắc gia ra đời.
Đương nhiên, điều quan trọng hơn là ông hy vọng thiếu gia mà mình nhìn từ nhỏ tới lớn có thể sống hạnh phúc một chút.
“Bà chủ.”
“Hả?”
Lê Nhất Ninh nhìn thấy chú Hứa bỗng trở nên nghiêm túc mà có hơi sợ.
“Làm sao vậy?”
Chú Hứa nhìn cô, nghiêm túc nói: “Bà chủ cô không thích ông chủ đúng không.”
Lê Nhất Ninh: “…….”
Như vậy mà chú cũng nhìn ra được ư.
Chú Hứa thong thả nói: “Thật ra có nhiều đôi vợ chồng lúc mới đầu cũng không có tình cảm, cảm tình là cần phải bồi đắp mới có, tính cách của thiếu gia tuy lạnh nhạt nhưng con người thật sự không tệ, đối xử với bà chủ cũng rất tốt, bà chủ có muốn thử tìm hiểu cậu ấy một chút?”
Ông đảm bảo: “Tôi cảm thấy ông chủ đẹp trai hơn cái cậu tiểu thịt tươi gì đó mà bà chủ cô thích nhiều.”
Lê Nhất Ninh: “? ? ?”
Đợi đã — — chú Hứa chú còn biết con thích tiểu thịt tươi sao! ! !
Cô trợn to mắt nhìn chú Hứa.
Chú Hứa xem hiểu ý trong ánh mắt của cô, ông gật đầu: “Biết chứ, tôi là fan của bà chủ mà.”
Lê Nhất Ninh: “? ? ? Cái gì?”
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nhau một lúc, Lê Nhất Ninh vội vàng nói: “Chú Hứa, con không có! Con không có thích tiểu thịt tươi, đó chính là theo đuổi ngôi sao, chú biết chứ.”
Chú Hứa rất bình tĩnh: “Tôi biết, nhưng bà chủ còn tiêu hơn chục triệu cho tiểu thịt tươi đó.”
Ông ngừng lại một chút rồi tiếp tục bổ đao cho Lê Nhất Ninh: “Trong chương trình quán trọ bình dân, bà chủ và một nam khách mời khác…….”
Lời còn chưa nói xong, Lê Nhất Ninh đã hô một tiếng: “Dừng.”
Cô trừng mắt với chú Hứa: “Con với nam khách mời đó chỉ có quan hệ đồng nghiệp bình thường!”

Chú Hứa: “…… Nhưng tôi thấy nam khách mời đó không giống như bà chủ nghĩ, tôi còn chụp màn hình gửi cho ông chủ xem.”
Lê Nhất Ninh: “? ? ?”
Cô nhìn chú Hứa một cách khó mà tin nổi, nhịn không được kêu to: “Chú Hứa, tại sao chú thích lên mạng như vậy chứ!”
Chú Hứa mỉm cười ôn hòa, nhìn cô nói: “Chú Hứa hy vọng bà chủ và ông chủ có thể tiến thêm một bước, tìm hiểu đối phương nhiều một chút không chừng cuộc hôn nhân này thật ra rất tốt đẹp đấy, không phải sao?”
Lê Nhất Ninh không lên tiếng.
Chú Hứa không nói nhiều nữa, nói với Lê Nhất Ninh nhiều như vậy rồi rõ ràng đã vượt qua giới hạn bổn phận của người làm quản gia như ông rồi.
Có điều ông đã bên cạnh nhìn Hoắc Thâm lớn lên, tuy trong nhà nhìn thì là quản gia nhưng Lê Nhất Ninh và Hoắc Thâm đối xử với ông đều tôn trọng giống như bậc trưởng bối vậy.
Sau khi chú Hứa đi rồi, Lê Nhất Ninh một mình nằm liệt trên sô pha suy nghĩ rất lâu.
Lời chú Hứa nói…… thật ra khá có lý, nhưng — — Hoắc Thâm cái đó không được mà không phải sao? !
Lê Nhất Ninh nghĩ tới trọng điểm rồi!
Đương nhiên, chuyện này có lẽ là có thể đi trị, ngoại trừ khuyết điểm này ra hình như Hoắc Thâm thật sự khá thích hợp làm bạn đời, có nhan sắc có tài còn có tiền, còn…… hình như đối xử với mình cũng không tệ?
Không phải không phải, Lê Nhất Ninh mày không thể bị thuyết phục dễ dàng như vậy được.
Lê Nhất Ninh nằm trên sô pha suy nghĩ lung tung, nhưng lời chú Hứa nói cũng hơi đúng — — tình cảm cần phải bồi đắp.
Không phải mỗi đôi tình nhân mỗi cặp vợ chồng đều ân ái yêu nhau từ khi mới bắt đầu, họ đều là từ tìm hiểu rồi đi tới thích sau đó mới tiến thêm một bước.
Thật ra cô hiểu ý của chú Hứa, không miễn cưỡng bọn họ nhưng hy vọng bọn họ có thể thử đi tìm hiểu đối phương một chút.
Đang nghĩ ngợi thì Giản Viên Viên tới.
“Cậu ở đây làm gì vậy, nhăn nhó mặt mày thế này.”
Lê Nhất Ninh lặng lẽ nhìn cô ấy một cái: “Cậu đoán xem.”
Giản Viên Viên phì cười: “Xin lỗi, mình đoán không ra.”
Lê Nhất Ninh nhìn chằm chằm cô ấy một lúc, đột nhiên ‘ê’ một tiếng: “Đúng rồi, bác sĩ lần trước mình bảo cậu liên hệ đã có tin tức chưa.”
Giản Viên Viên sững người, vội vàng nói: “Có chứ, hôm nay

mình tới cũng đúng lúc định nói với cậu chuyện này, mình có phương thức liên hệ còn thêm weixin rồi, nhưng mình cảm thấy tốt nhất vẫn nên đưa cho cậu, cậu để người bạn đó thêm anh ta rồi hỏi kỹ hơn.”
Mắt Lê Nhất Ninh vụt sáng: “Được thôi.”
Cô cảm thấy, bối đắp tình cảm gì đó để sau hãy nói, để Hoắc Thâm trị khỏi bệnh mới là quan trọng nhất? !
Tiêu tiền của anh ta rồi, làm chút chuyện cho anh ta mới khiến lương tâm thanh thản một chút.
Sau khi có phương thức liên hệ rồi, Lê Nhất Ninh bảo người làm liên lạc với nhân viên spa tới nhà trực tiếp làm spa và mát xa toàn thân cho hai người, sau đó đi ngâm nước nóng thả lỏng, sau khi ngâm nước nóng lên lại phấn chấn tinh thần ra ngoài dạo phố.
“Muốn mua cái gì?”
Mắt Lê Nhất Ninh sáng ngời: “Mua mấy cái túi xách đi, đi xem xem.”
Hai người đi vào trong cửa hàng, cái tên Lê Nhất Ninh này chính là khách hàng vip càng đừng nói cùng xuất hiện với Giản Viên Viên, hai người vừa đi vào thì được mời tới một bên nghỉ ngơi, nhân viên cửa hàng giới thiệu những sản phẩm mới nhất cho hai người bọn cô.
Lê Nhất Ninh và Giản Viên Viên đều cảm thấy không tệ, vung tay mua hết mấy cái đắt tiền mới chịu thôi.
Nhân viên cửa hàng mỉm cười, nhìn hai người: “Lê tiểu thư Giản tiểu thư, chúng tôi còn có một lô váy mới nhập, muốn xem không ạ?”
Giản Viên Viên nhướng mày: “Được đấy.”
Chẳng mấy chốc, Giản Viên Viên đẩy Lê Nhất Ninh đi thử một chiếc váy, màu sắc giống như cầu vồng có đến mấy màu phối hợp với nhau, váy là loại váy ngắn hai dây trông rất giống phong cách công chúa.
Không lâu sau, Lê Nhất Ninh thật sự mặc chiếc váy đó đi ra.
Giản Viên Viên và nhân viên cửa hàng nhỏ giọng hô lên: “Rất đẹp! !”
Lê Nhất Ninh soi gương một cái, nói thật thì hơi bị vẻ đẹp của nó làm cho mê mẩn.
Cô nhìn một cái, cười nói: “Chiếc váy này tôi muốn.”
“Dạ được, Lê tiểu thư.”
Giản Viên Viên cầm điện thoại: “Mình quay một video cho cậu.” Cô nhịn không được nói: “Để người của toàn thế giới nhìn thấy Lê xinh đẹp của chúng ta.”
Lê Nhất Ninh phì cười, mắt mày cong cong: “Cậu đủ rồi đấy.”
Giản Viên Viên nhướng mày, quay một video cho cô rồi đăng lên vòng bạn bè: Mọi người tới ngắm Lê xinh đẹp của chúng ta này! ! ! [video]
Mấy phút sau, Lê Nhất Ninh mở weixin ra xem, bài đăng Giản Viên Viên nói đã có không ít người tới like rồi.
Thậm chí…… cô còn nhìn thấy một avatar quen thuộc.
“Người này…… là cái người mà mình biết?”
Giản Viên Viên dựa tới nhìn một cái: “Hoắc Thâm đó.”
Lê Nhất Ninh: “……”
Giản Viên Viên thấp giọng nói: “Mình nói mà chiếc váy này rất hợp với cậu, hôm nay cứ mặc chiếc váy này đi về, nhìn ở khoảng cách gần càng xinh đẹp.”
Lê Nhất Ninh: “Như vậy không tốt lắm đâu.”
Giản Viên Viên ây da một tiếng: “Có gì không tốt chứ, cậu mặc một chiếc váy chẳng lẽ Hoắc Thâm còn quản cậu sao.”
“Này thì không tới mức đó.”
Bỗng, Lê Nhất Ninh nhớ tới lời lên án lúc sáng của chú Hứa.
Cô vội vàng nhìn nhân viên cửa hàng: “Đúng rồi, tôi muốn xem khuy măng sét của phái nam.”
Khóe môi của nhân viên cửa hàng cong lên, nhìn Lê lắm tiền: “Được ạ, tôi sẽ đi lấy tới cho Lê tiểu thư ngay.”
“Ừ.”
Chẳng mấy chốc, Giản Viên Viên nhìn thấy cô chọn ra từng đôi khuy măng sét một, nghẹn một chút mới hỏi: “Cậu làm gì vậy, làm chuyện gì có lỗi với Hoắc Thâm rồi sao?”
Lê Nhất Ninh trừng cô: “Không có.”
Cô lúng túng nói: “Cảm thấy tiêu nhiều tiền như vậy, cũng nên mua chút gì đó cho Hoắc Thâm thôi.”
Giản Viên Viên: “……”
Cuối cùng, Lê Nhất Ninh thậm chí còn tiêu một số tiền lớn mua một cái đồng hồ tặng Hoắc Thâm.
Đối với hành vi tiêu tiền của Lê lắm tiền, Giản Viên Viên chỉ có thể tỏ ý khâm phục.
Mà lúc này, Hoắc Thâm đang ngồi ở văn phòng tự nhiên mà nhìn thấy một loạt tin nhắn trừ phí.
Anh nhàn nhạt liếc nhìn hai cái rồi buông xuống.

Giống như mấy trăm vạn vừa tiêu đó căn bản không phải là tiền của anh.
Trợ lý vô ý liếc nhìn một cái, không thể không khâm phục đối với vị Hoắc phu nhân này.
Đồng thời cũng khâm phục Hoắc tổng lại không hề phản ứng trước việc này.
Lúc chập tối, dưới sự chỉ dẫn của chú Hứa, Hoắc Thâm nhận được một tin nhắn hỏi thăm của cô vợ nhà mình.
Lê Nhất Ninh: [Mấy giờ anh về nhà.]
Hoắc Thâm nhướng mày: [Chuyện gì?]
Lê Nhất Ninh: [Chú Hứa bảo tôi hỏi anh, nói nhanh quyết định mấy giờ về để đầu bếp làm cơm.]
Hoắc Thâm: [Sáu giờ tôi về.]
Lê Nhất Ninh: [Ờ.]
Cô ngước mắt nhìn chú Hứa: “Sáu giờ.”
Chú Hứa: “Được, vậy là giống như ngày thường.”
Lê Nhất Ninh: “…….”
Đáy lòng cô đang thầm bới móc, đã giống như ngày thường vậy bảo mình hỏi chẳng phải là vẽ thêm chuyện sao.
Lúc Hoắc Thâm về tới nhà, Lê Nhất Ninh đang ngồi trên sô pha xem kịch bản.
Sau khi nghe thấy tiếng động, cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông vừa đi làm về một cái, không thể không nói…… Hoắc Thâm mặc tây trang giày da có một loại cảm giác cấm dục nói không nên lời, khiến người ta rất rất muốn kéo bỏ cà vạt của anh, sau đó……. (không thể nói).
Nghĩ như vậy, Lê Nhất Ninh bị bản thân làm cho sặc một cái.
Hoắc Thâm nhàn nhạt nhìn cô: “Uống chút nước.”
Nói xong, người đã đi lên lầu, lúc trở xuống thì người đã thay ra bộ quần áo ở nhà.
Sau khi ăn tối xong, Hoắc Thâm khó có hôm không đi thư phòng. Lê Nhất Ninh xem phim, ánh mắt như có như không rơi trên người đàn ông cách đó không xa.
Lúc không kịp đề phòng bỗng bị bắt ngay tại trận.
“Có chuyện muốn nói với tôi?”
Lê Nhất Ninh nghĩ ngợi chốc lát, muốn nói lại thôi: “Có, chat weixin?”
Hoắc Thâm: “…….”
Giây tiếp theo, weixin Hoắc Thâm nhận được một tin nhắn, là phương thức liên hệ của một người.
Lê Nhất Ninh: [Anh thêm người này đi, ghi chú là ông Hoắc là được.]
Hoắc Thâm không hiểu nhìn cô.
Lê Nhất Ninh dùng đôi mắt to rất chân thành đó của cô nhìn anh, nói một câu: “Thêm vào đi.”
Thật ra Hoắc Thâm rất không muốn để ý tới trò chơi này của cô vợ nhỏ nhà mình, nhưng nhìn thấy đôi mắt lấp lánh trong trẻo đó của cô thì đột nhiên động đậy ngón tay.
Anh thêm vào rồi.
Có điều đối phương còn chưa đồng ý.
Nhìn thấy Hoắc Thâm gửi lời mời đi rồi, Lê Nhất Ninh cũng thấy yên tâm.
Cô cảm thấy có mình ở đây Hoắc Thâm nhất định sẽ ngại giao lưu với bác sĩ, rất hiểu ý người mà cầm theo kịch bản trở về phòng.
Ba mươi phút sau, lúc Lê Nhất Ninh đang say sưa đọc kịch bản thì cửa phòng đột nhiên bị người ta đẩy ra.
Cô vô thức ngước mắt nhìn qua, bỗng đụng phải ánh mắt của Hoắc Thâm.
Cô ngớ người chốc lát, nhìn thấy Hoắc Thâm đi từng bước từng bước tới gần đột nhiên bắt đầu căng thẳng: “Hoắc Thâm, anh muốn làm gì?”
Hoắc Thâm cười khẽ một tiếng đóng cửa lại, trong tay còn cầm điện thoại, giọng nói trầm khàn vang lên ở trong phòng: “Em bảo tôi thêm người này là có ý gì? Em cảm thấy tôi không được?”
Lê Nhất Ninh vô thức trốn về phía sau, ánh mắt tránh né: “……. Chính là……”
Cô cúi đầu, suy nghĩ tìm cách nên giải thích thế nào mới tốt: “Hoắc Thâm, vấn đề này không cần gấp, bây giờ y học tiến bộ như vậy…… anh lại có tiền như vậy, đi khám xem thế nào nhé?”
Cô nhớ tới những lời miêu tả trong tiểu thuyết, nhịn không được nói: “Bác sĩ này không phải là gặp mặt trực tiếp nói cũng không tiết lộ tin tức gì về anh ra ngoài, thế này không có gì ngại nói ra cả.”
Chí ít Lê Nhất Ninh là nghĩ như vậy.
Một người đàn ông mắc bệnh không được đúng là rất mất mặt, nhất là đối với phái nam thành công như Hoắc Thâm mà nói nhất định là không bằng lòng để cho người ta biết.
Cho nên Lê Nhất Ninh đã đánh tiếng nhắc trước với người ta hết rồi, không được hỏi tên họ chỉ được hỏi tình huống, cảm thấy đáng tin hãy nói tiếp.
Nhưng cô không ngờ, Hoắc Thâm lại tức giận như vậy?!
Nghe xong, Hoắc Thâm cười lạnh một tiếng.
Anh hỏi: “Là ảo giác gì……” Anh dừng lại chốc lát, cúi đầu nhìn cô vợ nhà mình: “Khiến em cảm thấy tôi không được?”
Nghe xong, Lê Nhất Ninh hoảng hốt ngẩng đầu, cuối cùng cũng hậu tri hậu giác phát hiện ý trong câu nói này.
Con ngươi của cô trợn to, giơ cao tay hỏi: “Đợi đã……”
Lê Nhất Ninh hít sâu một hơi: “Anh…… Không phải không được?”
Mày Hoắc Thâm hơi nhướng lên, hơi nghiêng người, ngón tay thon dài thong thả cởi nút quần áo ra, giọng nói trầm khàn chứa đầy cơn giận vang lên ở bên tai Lê Nhất Ninh: “Tôi được hay không được, đợi lát nữa em sẽ biết ngay thôi.”

 



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện