CHƯƠNG 38:
Thẳng đến khi lên máy bay tư nhân rồi, Lê Nhất Ninh vẫn còn hơi ngơ ngác.
Cô cúi đầu nhìn điện thoại đang rung lên, là tin nhắn Hoắc Thâm gửi tới.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hoắc Thâm: [Tới nơi rồi?]
Lê Nhất Ninh liếc nhìn vệ sĩ cách đó không xa, cô ý nổi giận với anh: [Biết rõ còn cố hỏi.]
Hoắc Thâm: [……]
Lê Nhất Ninh: [Vệ sĩ không nói với anh sao?]
Hoắc Thâm: [Nói rồi.]
Lê Nhất Ninh vừa định hỏi nói rồi anh còn tới hỏi tôi, nhưng chữ vừa đánh ra cô lại xóa bỏ.
Hỏi như vậy hình như đang làm nũng.
Không hợp lắm.
Lê Nhất Ninh nhìn bên ngoài cửa sổ, trực tiếp cài điện thoại thành chế độ bay.
Trương Nhã và Giản Viên Viên tuy không phải là lần đầu ngồi máy bay tư nhân nhưng đây là lần đầu ngồi máy bay tư nhân của Hoắc gia, loại máy bay này còn lớn hơn chiếc xuất hiện lúc Lê Nhất Ninh ghi hình chương trình, trang trí bên trong cũng vậy, vô cùng xa xỉ.
Ba người đi dạo hơn nửa ngày lúc này cũng hơi mệt rồi.
Sau khi uống chút rượu vang, ba người mạnh ai nấy tìm một chiếc giường thoải mái để ngủ.
Lê Nhất Ninh ngủ tới lúc xuống máy bay mới tỉnh lại.
Vừa xuống máy bay thì có người tới đón bọn họ.
May là Lê Nhất Ninh đã bình tĩnh hơn rồi không còn cảm thấy hiếm lạ nữa, trực tiếp lên xe đi thẳng tới thôn trang nghỉ mát.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thôn trang nghỉ mát này của thành phố C có vị trí địa lý thuận lợi, là do thiên nhiên tạo thành cộng thêm từng có người tới đây cải tạo qua, bây giờ đã thành địa điểm mua bán lớn nhất của thành phố C.
Có điều cũng có không ít người vì giá cả của nó mà chùng bước.
Ở đây căn nhà giá rẻ nhất hình như cũng có giá từ hai ba ngàn trở lên, hơi mắc một chút…… là trên hàng vạn, thậm chí gặp ngày lễ còn có thể thét lên tới mười vạn.
Nhưng không thể không nói nơi này là địa điểm lý tưởng để thả lỏng tâm tình.
Có tài xế đưa đón, Lê Nhất Ninh cũng yên tâm.
Cô và Giản Viên Viên bọn họ nói cười vui vẻ, sau khi tới thôn trang nghỉ mát rồi cô không thể không nói nơi này không tệ chút nào.
Đương nhiên không khí cũng rất tốt, vừa mới đi vào trong núi thì sương mù đã bao phủ ở đây trông giống như lọt vào tiên cảnh vậy.
Sau khi xuống xe, suốt cả quá trình Lê Nhất Ninh không có bất kỳ lo lắng gì.
Vệ sĩ phụ trách sắp xếp tất cả, nhỏ giọng nói: “Bà chủ, ông chủ đặt một căn biệt thự gỗ cho cô rồi, đủ để bà chủ và bạn bè cùng vào ở.”
Lê Nhất Ninh không thay đổi sắc mặt, thản nhiên gật đầu: “Làm phiền rồi.”
“Nên làm ạ.”
Vệ sĩ đưa bọn họ qua đó, sau khi nhìn người đi vào nhà rồi vệ sĩ nói: “Bà chủ, chúng tôi ở ngay ngoài cửa, có cần gì bất cứ lúc nào cũng có thể gọi chúng tôi.”
Lê Nhất Ninh nhìn sắc trời: “Không cần đâu.”
Cô nhìn hai người đó: “Bên này tôi không cần người bảo vệ, hai người đi mở hai gian phòng nghỉ ngơi đi.”
“Không cần.” Vệ sĩ nói đâu vào đấy: “Chúng tôi phải bảo vệ bà chủ thật tốt.”
Lê Nhất Ninh: “……”
Cô còn muốn nói thêm nữa nhưng đã bị Trương Nhã kéo đi rồi.
“Cô có nói với bọn họ, họ cũng không nghe cô đâu.” Trương Nhã nhỏ giọng lẩm bẩm: “Đoán chừng họ chỉ nghe theo sự sai khiến của anh Hoắc Thâm thôi.”
Lê Nhất Ninh: “…… Ờ.”
Giản Viên Viên cười: “Vui vẻ chút đi, ông xã cậu làm đủ tốt rồi.”
Lê kiêu ngạo nhìn cô ghét bỏ nói: “Cái gì mà đủ tốt chứ? Mình lại không bảo anh ta đưa mình tới.”
Hai người: “……”
Được thôi, người có người khác cưng chiều nên tùy hứng.
Ba người ăn một bữa ngon lành của bản địa, hẹn cùng nhau tới phòng ngâm nước nóng.
Hoắc Thâm rất có mắt nhìn khi đặt một căn nhà gỗ cái gì cũng có cho bọn họ, ngay cả bể nước nóng cũng có sẵn.
Hơn nữa phía sau căn nhà này của bọn họ chính là một tòa Trấn Sơn, suối nước nóng là trút từ trong núi xuống khiến hơi nước lượn lờ bao phủ chung quanh, rất có ý cảnh.
“Ninh Ninh!”
Giản Viên Viên đột nhiên gọi một tiếng.
“Hả?”
“Cậu đi thay bộ đồ bơi đó ra đi.” Giản Viên Viên chớp chớp mắt với cô: “Nhanh đi.”
Lê Nhất Ninh ngẩn người, nhìn cô ấy: “Bộ nào.”
“Bộ sexy nhất đấy.”
Lê Nhất Ninh: “……”
Cô nhìn nụ cười xấu xa ở trên mặt Trương Nhã và Giản Viên Viên, híp mắt nói: “Hai người muốn làm cái gì?”
“Làm chuyện xấu.”
Hai người thẳng thắn vô tư.
Lê Nhất Ninh muốn từ chối nhưng suy nghĩ lại thì cảm thấy không sao cả.
Chụp thì chụp, chẳng qua chỉ là một bức ảnh mặc đồ bơi mà thôi.
Bộ đồ bơi mà họ nói sexy nhất là bộ vừa mua lúc chiều, có màu vàng nhạt, lúc Lê Nhất Ninh mặc thử hai người đó còn điên cuồng cảm thán là quá hợp với cô, quá đẹp, quá quyến rũ.
Da cô vốn đã trắng cộng thêm màu vàng nhạt lại rất tôn màu da, lại thêm ý tưởng thiết kế rũ xuống khiến vóc người của Lê Nhất Ninh trông cực tốt, trước lồi sau vểnh lên, càng quan trong hơn là gương mặt tuyệt sắc đó.
Vừa đơn thuần vừa quyến rũ, rất hấp dẫn người ta phạm tội.
Trong phòng không có người, Lê Nhất Ninh cũng không thấy xấu hổ.
Thay rồi đi ra, Giản Viên Viên kêu thét một tiếng: “Ninh Ninh, nếu mình là đàn ông……” Cô ngừng lại, nhìn Lê Nhất Ninh nói: “Bây giờ sẽ bổ nhào vào cậu ngay.”
Truong Nhã gật đầu phụ họa: “Tuy tôi không thích cô, nhưng không thể không nói vóc người…… cùng gương mặt này của cô, trong giới showbiz không có nữ minh tinh nào vượt hơn cô.”
Nghe xong, Lê Nhất Ninh liếc trắng mắt: “Cô không thích tôi mà còn ra ngoài chơi với tôi?”
Trương Nhã kiêu ngạo nói: “Miễn phí mà, ngu sao không tới.”
Lê Nhất Ninh cho cô ấy một ánh mắt tôi biết ngay mà.
“Tới đây tới đây, tôi chụp ảnh cho cô nhé.” Trương Nhã nói: “Kỹ thuật chụp ảnh của tôi rất tốt đấy.”
Lê Nhất Ninh nghi ngờ: “Thật không?”
“Đương nhiên rồi, đừng có xem thường như vậy được không.”
Giản Viên Viên gật đầu: “Là thật đấy.”
Trương Nhã cái khác không biết nhưng kỹ thuật chụp ảnh rất tốt, chuyện này người xung quanh họ ai cũng biết, đương nhiên không thể sánh bằng nhiếp ảnh gia chuyện nghiệp nhưng so với người thường thì chụp đẹp hơn một chút.
Lê Nhất Ninh bán tín bán nghi, trực tiếp bị hai người họ tạo dáng đủ kiểu.
Cô ấy biết chụp ảnh được hơn nữa độ nhạy bén với ống kính cũng không tệ.
Chẳng mấy chốc, mười mấy tấm ảnh phóng to ra lò.
Lê Nhất Ninh bảo vệ sĩ đưa máy tính tới, trực tiếp chuyển toàn bộ những bức ảnh đó vào máy.
Trương Nhã nói: “Kỹ thuật của tôi rất tốt phải không?”
Lê Nhất Ninh nhìn người ở trên màn hình, ‘ừm’ một tiếng: “Không tệ.”
Trương Nhã nhướng mày cười: “Chút nữa tôi sẽ chỉnh sửa ảnh cho cô, càng đẹp hơn nữa.”
Giản Viên Viên ở bên cạnh thở dài: “Nhìn thấy mỹ nhân tuyệt sắc thế này ai mà không động lòng chứ.” Cô ôm Lê Nhất Ninh: “Cho mình chiếm tiện nghi trước đi, ghen tỵ với Hoắc Thâm chết rồi.”
“Đúng, ai bảo anh Hoắc Thâm lan truyền tin đồn với người phụ nữ khác.”
Trương Nhã mở rộng tay: “Tôi cũng muốn ôm.”
Lê Nhất Ninh cạn lời với hai người đó: “Không ôm.”
Trương Nhã liếc ngang cô một cái: “Không ôm thì không sửa ảnh cho cô.”
Lê Nhất Ninh ra vẻ miễn cưỡng: “Được rồi, vậy cho ôm một cái đó.”
Hết cách rồi, ai bảo cô không biết sửa ảnh chứ.
Nửa tiếng sau, Trương Nhã sửa xong mười mấy bức ảnh.
Thật ra Lê Nhất Ninh đã đẹp tới mức không cần phải chỉnh sửa ảnh làm gì nữa rồi, nhưng Trương Nhã vẫn chỉnh một chút ánh sáng để