CHƯƠNG 39:
Sáng ngày hôm sau, tối qua Lê Nhất Ninh trò chuyện với Giản Viên Viên đến khuya mới ngủ.
Lúc hai người tỉnh dậy thì nhận được một trận liếc trắng mắt của Trương Nhã.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Hai người gạt bỏ tôi.”
Lê Nhất Ninh: “Không có.”
Cô vội vàng giải thích: “Thật sự không có.”
“Chính là có.”
Trương Nhã kiêu ngạo nói: “Không gạt bỏ tôi thì tại sao phải đợi tôi ngủ rồi mới trò chuyện lén lút?”
Giản Viên Viên dở khóc dở cười: “Đó còn không phải là vì cô ngủ say rồi.”
Cô ấy hỏi: “Nếu tôi gọi cô tỉnh, hôm nay tôi còn có thể sống không.”
Trương Nhã: “……”
Chắc là còn mà ha.
Cô nhìn hai người, bĩu môi nói: “Tôi mặc kệ, tóm lại là bây giờ tôi rất tức giận.”
Lê Nhất Ninh phì cười: “Vậy bọn tôi tới dỗ cô nha?”
Trương Nhã: “Ra ngoài chụp ảnh với tôi đi.”
Hai người: “……”
Cuối cùng, hai người vẫn đi ra ngoài chụp ảnh với Trương Nhã thật.
Không thể không nói, thôn trang nghỉ mát là nơi rất hợp để chụp ảnh, Lê Nhất Ninh chụp được không ít ảnh đẹp.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Giản Viên Viên và Trương Nhã đều xúi giục cô: “Mau mau mau, đăng lên weibo đi.”
“Tại sao phải đăng?”
“Tốt xấu gì cậu cũng là một nghệ sĩ mà, không kinh doanh một chút sao?”
Lê Nhất Ninh nghĩ ngợi, hình như cũng phải.
“Đăng bức nào bây giờ?”
“Bức này đi, bức này siêu đẹp.”
“Đăng thêm một tấm bơi lội nữa đi.” Giản Viên Viên ở bên cạnh đề nghị: “Mình cảm thấy rất ok.”
Lê Nhất Ninh: “…….”
Trương Nhã: “Nói không chừng anh Hoắc Thâm sẽ tới ngay lập tức ấy.”
Lê Nhất Ninh bị hai người họ chọc cho vui vẻ.
“Sao có thể chứ.”
“Sao không thể chứ, cậu đây là không tin Hoắc Thâm sẽ thích cậu phải không?”
Lê Nhất Ninh ngớ người, không lên tiếng.
Nói thật, thật ra cô trừ lo cho thân phận xuyên sách của bản thân ra, còn có một mối lo khác.
Trước giờ Hoắc Thâm đối xử với cô không tệ, nhưng cũng chỉ giới hạn ở mức độ…… tình nghĩa vợ chồng tương kính như tân thôi.
Cứ lấy việc weibo đó để nói, Lê Nhất Ninh đã thấy vui vẻ rồi. Nhưng suy nghĩ lại thì cảm thấy đó là phong cách của Hoắc Thâm. Anh không phải đặc biệt đăng lên cho mình xem đâu, có lẽ anh…… chỉ muốn giải thích cho rõ ràng mà thôi.
Tuy Trương Nhã và Giản Viên Viên đều nói Hoắc Thâm đối xử với cô rất tốt, nhưng kiểu tốt đó, theo Lê Nhất Ninh đánh giá thì không phải là kiểu tốt mà cô muốn.
Giữa hai vợ chồng chỉ cần cô không gây chuyện, thì Hoắc Thâm luôn dùng thái độ khoan nhượng để đối đãi.
Tuy không biết là tại sao, cho nên Lê Nhất Ninh không dám xác định trăm phần trăm — — Hoắc Thâm có thích cô hay không.
Trên đời này điều khiến người ta lúng túng nhất, khiến người ta dễ hiểu lầm nhất chính là — — tôi cảm thấy anh thích tôi.
Lê Nhất Ninh vừa nghĩ tới khả năng ‘tôi cảm thấy’ này thì cô không dám suy đoán lung tung nữa.
Nhưng mỗi lần bị Trương Nhã và Giản Viên Viên nói như vậy, cô lại cảm thấy không đúng.
Cô chẳng phải là Lê xinh đẹp sao, Hoắc Thâm thích cô cũng là chuyện rất bình thường mà, tuy Hoắc Thâm lạnh lùng nhưng từ sau khi biết Hoắc Thâm không phải không được……. Lê Nhất Ninh luôn cảm thấy — — có lẽ anh cũng sẽ thích một ai đó.
Hơn nữa nói gần đây nhất……. đúng là anh có sự thay đổi rất lớn.
Tuy không tính là đặc biệt rõ ràng, nhưng thật sự có.
Trong phút chốc, cô bỗng sinh do dự.
Cô quay đầu, con ngươi sáng ngời nhìn hai người họ: “Các cậu xác định?”
Giản Viên Viên vui vẻ: “Cậu là không tin đúng không? Cậu đâu phải là người không có lòng tự tin.”
“Không phải là vấn đề tự tin hay không tự tin.” Cô mím môi, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Trước giờ Hoắc Thâm chưa từng nói bao giờ.”
Hai người: “……. Ồ, cho nên vấn đề của cậu chính là để bụng chuyện Hoắc Thâm chưa từng nói thích cậu?”
Lê Nhất Ninh không lên tiếng.
Trương Nhã nghe xong thì nổi giận: “Anh ấy không nói thì cô nói đi, lại nói bây giờ Hoắc Thâm không thích cô, cô câu dẫn anh ấy một cái bảo đảm thích ngay thôi.”
Cô nhìn người phụ nữ mặc chiếc váy đỏ trước mặt: “Với vóc người này của cô, đàn ông sẽ nghiện ấy mà.”
Lê Nhất Ninh: “? ? ?”
Không phải, đề tài sao bỗng phát triển lệch hướng rồi chứ.
Quả nhiên nói chuyện với người thành niên thì thắng xe không nổi mà.
Giản Viên Viên giục cô: “Cậu thử nghiệm một chút đi mà.”
“Thử nghiệm cái gì.”
Trương Nhã chớp mắt: “Cô thử xem cô đăng những tấm ảnh này lên vòng bạn bè, anh Hoắc Thâm có tới tìm cô không.”
Lê Nhất Ninh: “……”
Giản Viên Viên cầm điện thoại lên: “Cậu không thử vậy mình tới đấy.”
Lê Nhất Ninh nghẹn một cái.
“Đừng, mình đăng một bài trên weibo là được.”
*
Hai mươi phút sau, Hoắc Thâm nhận được thông báo nhắc nhở bà xã nhà anh vừa đăng weibo mới.
Lê Nhất Ninh V: Coi như là phúc lợi của hai trăm vạn fan? [Hình ảnh * 9].
Cô đăng chín bức ảnh, mỗi một bức đều xinh đẹp động lòng người.
Có bức cô mặc một chiếc váy đỏ đứng trong rừng cây, phía sau là sương trắng bao phủ, cô đứng ngay dưới nhánh cây, da trắng như sứ, mái tóc xoăn dài tự nhiên rơi xuống, mắt long lanh như nước mùa thu, eo mảnh chân dài xinh đẹp đến mức khiến lòng người xao động.
Còn có với chỉ một bộ quần áo đơn giản nhưng mỗi bức ảnh đều xinh đẹp khiến người ta dời không nổi mắt.
Mà trong đó, lộ liễu hơn là một bức ảnh bơi lội thu hút người ta chú ý nhất.
Tóc cô ẩm ướt đứng bên hồ nước nóng, nửa người trên dùng khăn tắm quấn chặt lại chỉ để trần hai chân đứng trên đất lộ ra đôi chân dài vừa trắng vừa thẳng, khóe môi cong lên, mắt long lanh như sao trời.
Nhưng lại chính cái cảm giác ‘khó nói lên lời’ đó là khiến người ta càng cảm thấy tò mò nhất.
Anh híp mắt nhìn chăm chú bức ảnh trước mắt, rất lâu không có động tác.
“Hoắc tổng?”
Lâm Thuận Bân ho hai tiếng, gọi thêm lần nữa: “Hoắc tổng.”
Lúc này Hoắc Thâm mới tỉnh táo lại, anh bình tĩnh cất điện thoại đi rồi nhìn anh ta: “Có chuyện gì.”
Lâm Thuận Bân nói: “Đây là bảng kế hoạch, còn năm phút nữa sẽ mở họp.”
Hoắc Thâm liếc nhìn một cái: “Tôi biết rồi.”
Anh thuận thế lật xem rồi bỏ lại một câu: “Làm lại.”
Lâm Thuận Bân: “……. Vâng ạ.”
Anh ta nhìn vẻ mặt càng lúc càng lạnh của Hoắc Thâm mà luôn có một các giác sợ hãi bất an. Hội nghị hôm nay…… đoán chừng sẽ bị hành hạ tiếp rồi.
Sự thật đúng như anh ta đoán.
Hội nghị đã được định xuống từ sớm, tất cả người của chi nhánh và tổng bộ công ty khó khăn lắm mới cùng tập hợp lại mở họp.
Kết quả vừa mới mở màn đã có hai chi nhánh công ty vì vấn đề nghiệp vụ mà nảy sinh tranh cãi, chi nhánh công ty đều nhận video khiến bọn họ hiểu rõ mọi chuyện.
Mới đầu Hoắc Thâm không có phản ứng gì, đợi sau khi hai bên cãi kịch liệt thì anh ném tập tài liệu trước mắt lên trên bàn, nhấc mắt lên lạnh lùng nhìn bọn họ: “Cãi nhau đủ chưa?”
Mọi người im lặng, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Hoắc Thâm cười lạnh một tiếng, nhìn những người còn lại: “Nói chuyện.”
Mọi người run rẩy, đến rắm cũng không dám thả.
Cho tới khi hội nghị kết thúc, còn có người kéo lấy Lâm Thuận Bân tò mò hỏi: “Hôm nay Hoắc tổng làm sao thế?”
Trợ lý Lâm lắc đầu: “Không rõ lắm.”
“Cảm xúc âm dương bất định này, quá đáng sợ.”
Lâm Thuận Bân cười