CHƯƠNG 85:
Sau khi phân ra, chương trình vẫn đang tiếp tục.
Mọi người đều cùng tìm kiếm manh mối, Lê Nhất Ninh đi cùng Cố Diên Trạch.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hai người được xếp cho nhiệm vụ đi điều tra thân thế của cô gái đã chết, căn cứ vào tài liệu bên người cô ấy đi tìm những người đó.
Đi được một lúc, Cố Diên Trạch đột nhiên cúi đầu nhìn thoáng qua Lê Nhất Ninh.
Lê Nhất Ninh: “…… Thầy Cố anh nhìn tôi như vậy làm gì?”
Cố Diên Trạch mỉm cười tươi rói: “Nhìn xem cô có gì đặc biệt.”
Anh ta không hề quan tâm là đang còn quay chương trình, trò chuyện với Lê Nhất Ninh mà chẳng kiêng kỵ gì cả.
Lê Nhất Ninh bị lời nói thẳng thắn này của anh ta là cho ngẩn người.
Nhưng cô chẳng phải loại người thích trốn tránh, ngược lại còn cong môi mỉm cười hỏi rất trực tiếp: “Phát hiện được gì không?”
Cố Diên Trạch nhíu mày.
“Tôi đặc biệt chỗ nào.”
Cố Diên Trạch khẽ cười một tiếng, tủm tỉm nói: “Tính cách không tệ.”
Lê Nhất Ninh: “…… Tôi còn cho rằng thầy Cố sẽ khen tôi xinh đẹp đấy.”
Cố Diên Trạch: “…… Hoắc Thâm lại chẳng phải chưa từng nhìn thấy người đẹp.”
Anh ta châm chích chẳng chút nể nang: “Bản thân cậu ta cũng đủ đẹp lắm rồi.”
Lê Nhất Ninh bị làm cho á khẩu.
Đây là lần đầu tiên có người châm chọc thẳng thừng nói Hoắc Thâm xinh đẹp như vậy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Người bình thường đối với dáng vẻ của Hoắc Thâm phần lớn đều sẽ nói là ngũ quan cân đối, đường nét rõ ràng, đẹp mắt.
Nhưng — — với lời đánh giá xinh đẹp có thiên hướng nữ tính hóa này thật sự khiến người ta có phần không kịp đề phòng, chẳng có cách nào đáp lại được.
Cô mím môi, nhỏ giọng phản bác: “Thầy Hoắc như vậy không thể gọi là xinh đẹp được.”
“Vậy gọi là gì?”
Lê Nhất Ninh nghĩ ngợi: “Gương mặt của anh ấy rất hài hòa.”
Cố Diên Trạch: “Đây chính là ấn tượng của cô về Hoắc Thâm?”
Lê Nhất Ninh: “Không phải.”
Nghe xong, Cố Diên Trạch nổi lên hứng thú: “Vậy cô cảm thấy thầy Hoắc có chỗ nào thu hút cô nhất?”
“? ? ?”
Lê Nhất Ninh liếc anh ta một cách sâu xa, tò mò hỏi: “Anh tới đây là để do thám tin tức giúp thầy Hoắc sao, hay là hỏi giúp fan hâm mộ sắp xem chương trình?”
Nghe vậy, Cố Diên Trạch đột nhiên mỉm cười: “Bị phát hiện rồi à.”
Anh ta ‘chậc chậc’ hai tiếng: “Chủ yếu là lần đầu thấy thầy Hoắc theo đuổi người ta nên tò mò thôi.”
Anh ta suy nghĩ, dặn dò Lê Nhất Ninh: “Đừng đồng ý thầy Hoắc quá sớm, làm giá với cậu ta lâu thêm một chút.”
Lê Nhất Ninh: “……”
“? ? ?”
Cô bóp mi tâm, kiềm lòng không được hỏi: “Thầy Cố…… anh xác định anh là bạn của thầy Hoắc sao?”
Cố Diên Trạch: “…… Phải, mà cũng không phải.”
Lê Nhất Ninh tò mò.
Cố Diên Trạch cười giễu: “Trước kia chúng tôi là tình địch.”
“? ? ?”
“! ! !”
Chuyện gì vậy?
Tình địch gì?
Biểu cảm của Lê Nhất Ninh vô cùng chấn động đến con ngươi cũng trừng lớn, nhìn thấy Cố Diên Trạch cười vui vẻ ngay cả mấy người đạo diễn trong phòng giám sát cũng vui hỏng rồi.
“Biểu cảm của Lê Nhất Ninh đáng yêu quá rồi đó.”
“Tôi luôn cảm thấy…… quan hệ của Lê Nhất Ninh và Hoắc Thâm không bình thường giống như người theo đuổi và được theo đuổi đâu…… mà cảm thấy họ giống như là đôi vợ chồng già hơn.”
“Ha ha ha ha Lê Nhất Ninh thế này là đang ghen phải không.”
……
Tổng đạo diễn thấy vậy bèn vội nói: “Đoạn này nhớ giữ lại, tới lúc đó thêm chút hậu kỳ.”
Mọi người gật đầu: “Biết rồi.”
Gây chuyện thị phi mà, tổ chương trình bọn họ giỏi nhất chính là việc này.
Lê Nhất Ninh không hề hay biết đạo diễn đã âm thầm gây chuyện cho mình rồi.
Cô và Cố Diên Trạch vừa điều tra vừa trò chuyện, sau một hồi trò chuyện Lê Nhất Ninh đã có thể phát hiện được ưu điểm của Cố Diên Trach rồi, người này thật ra khá dễ ở chung, nhưng mà lúc nói chuyện không có chú ý như những nghệ sĩ khác, có phần không kiêng nể ai cả.
Loại không nể mặt này khác với Hoắc Thâm.
Nghĩ vậy, Lê Nhất Ninh khập khiễng nhìn xa chỗ khác.
Không biết bây giờ Hoắc Thâm đang làm gì.
Hoắc Thâm và Trang Lam một tổ, hai người đi điều tra hiện trường, thẩm tra những người đi vào đó một lượt.
Thỉnh thoảng, chương trình còn tạo ra tình cảnh giật gân.
Tóm lại, khiến người chơi cảm thấy vừa sợ hãi vừa kích thích.
Sau đó khi chân tướng sắp ra rồi, thì họ lại đào ra một tin tức cực lớn.
Lúc này, bảy con người lại tập họp.
“Xảy ra chuyện gì?”
Dịch Tử Mặc nói: “Bọn tôi điều tra ra hoàn cảnh sinh sống của cô gái bị nạn là ở chỗ này.”
Mí mắt Lê Nhất Ninh giật lên, nhìn căn phòng cũ nát trước mặt.
“Ở đây sao?”
“Đúng, nghe nói giờ cô ấy không có thân thích, trước kia có một người bà nhưng cũng qua đời rồi, hiện tại chỉ sống một mình ở đây.”
Phương Văn Lâm nhíu mày, nhìn sáu người trước mặt: “Đi vào xem xem.”
Mấy người bọn họ đi vào, bên trong tối đen một mảnh, ánh sáng mờ ảo, một cơn gió lạnh thổi qua khiến người ta kiềm không được cảm thấy sợ hãi.
Lê Nhất Ninh hoàn toàn không dám đi lung tung, cô vừa định lùi về phía sau thì có một cái tay đụng tới bả vai của cô.
“A!”
Trang Lam vội vàng nói: “Cô Lê, là tôi.”
Lê Nhất Ninh đè trái tim bé nhỏ sắp rớt ra của mình, trong mắt đầy vẻ hoảng sợ, hốt hoảng nhìn sang cô ấy: “Sao cô lại ở sau lưng tôi?”
Trang Lam: “Tôi luôn ở sau lưng cô mà.”
“Phải không?”
Lê Nhất Ninh nghĩ ngợi, nhìn cô ấy nói: “Hồi nãy không phải cô ở phía trước sao?”
Trang Lam: “…… Tôi không có.”
Đoạn đối thoại của hai người dẫn sự chú ý của người khác, ngay cả Cố Diên Trạch cũng nhìn Trang Lam một cách kinh ngạc: “Vừa rồi không phải cô đi trên cùng nhất sao?”
Trang Lam: “Tôi không có thật mà.”
Cố Diên Trạch nhíu mày: “Vậy người tôi vừa nhìn thấy là ai?”
Linh cảm của Lê Nhất Ninh nổi lên, trước mắt lướt qua gì đó nhưng rất nhanh lại biến mất không thấy nữa.
Trong sáu người bọn họ tất nhiên có một người là hung thủ thật sự, có điều hung thủ này là ai thì không ai biết cả.
Mục đích của tổ chương trình chính là để họ bỏ phiếu lựa chọn một người trong số này, chọn ra ai mới là hung thủ chân chính, chương trình không có kịch bản hoàn toàn dựa vào suy lý logic đồng thời phát triển và phản ứng ở hiện trường.
Kỳ ghi hình đầu tiên, thật ra mọi người đều không thể đoán đúng hướng đi, hiện tại nhìn lại thì năm bè bảy mảng không đoàn kết với nhau.
Tới lúc này, Lê Nhất Ninh chẳng sợ bóng tối nữa.
Phương Văn Lâm quay đầu nhìn cuộc nói chuyện của bọn họ: “Bây giờ từng người trình bày lại một lần, trước khi sự việc xảy ra mọi người đang ở đâu, làm gì.”
Mọi người: “……”
Ở đây còn có một kịch bản nhỏ về thân phận, mới đầu chỉ nói đơn giản thân phận của từng người, khi giới thiệu thân phận bọn họ có thể căn cứ theo đó để hư cấu.
Sau khi lần lượt nghe mọi người trình bày xong, Phương Văn Lâm rơi vào im lặng.
Đúng lúc bên tai lại vang lên âm thanh từ hệ thống: “Bây giờ tiến hành lượt bỏ phiếu thứ ba.”
Từ lúc ghi hình tới giờ, đã có hai lượt bỏ phiếu rồi.
Lê Nhất Ninh đứng bên cạnh Hoắc Thâm, từ lúc cô mở miệng nói chuyện thì Hoắc Thâm đi tới bên cô rồi.
“Hoắc Thâm.”
“Hửm?” Giọng nói của Hoắc Thâm trầm lắng, cúi đầu nhìn cô: “Sao thế?”
Lê Nhất Ninh dụi mắt: “Hơi buồn ngủ, cảm thấy nhìn không rõ gì hết.”
Đáy mắt Hoắc Thâm đầy ý cười: “Vậy hay là đi nghỉ ngơi một lúc.”
“Hả?”
Lê Nhất Ninh bị lời nói của