CHƯƠNG 86:
Lê Nhất Ninh: “…… Lần trước không tính là ngắm sao ư?”
Hoắc Thâm bật cười, xoa mặt cô nói: “Chọc em chút thôi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lê Nhất Ninh liếc anh: “Đi đâu đây, chúng ta lén lút chạy khỏi khách sạn, như vậy không bị phát hiện chứ?”
“Không đâu.”
Hoắc Thâm nói rất bình thản: “Có phát hiện cũng chẳng sao.”
Lê Nhất Ninh nghĩ ngợi, hình như cũng phải.
Phát hiện thì cứ thừa nhận thôi, không bị phát hiện thì tiếp tục giấu giếm là được rồi.
Hoắc Thâm lắc tay cô, nhẹ nhàng nói: “Đi theo anh không?”
Lê Nhất Ninh gật đầu không do dự: “Theo.”
Hoắc Thâm cười dịu dàng, kéo cô đi sang hướng khác.
Bên cạnh sớm đã có một chiếc xe việt dã ngừng ở bên đường rồi, hai người lên xe, Lê Nhất Ninh đã không còn cảm thấy xa lạ đối với việc chiếc xe bên đường này là của Hoắc Thâm, bên cạnh người này luôn có vệ sĩ, cần một chiếc xe dễ như trở bàn tay mà thôi.
Sau khi lên xe, Lê Nhất Ninh không hỏi Hoắc Thâm rốt cuộc định đưa cô đi đâu nữa.
Dù sao cứ tin anh là được.
Huống chi không hỏi thì hình như càng có nhiều bất ngờ hơn.
Nhìn phong cảnh lướt qua bên ngoài cửa sổ, Lê Nhất Ninh vén sợi tóc của mình bị gió thổi rối ra sau tai.
Đêm sâu thẳm, xe cộ bên đường không nhiều lắm nhưng cách đó không xa người đi chợ đêm nhiều, hai bên đường đầy người là người.
Cô nhìn những người đó chăm chú, bỗng có loại cảm khái nói không nên lời.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nghĩ vậy, Lê Nhất Ninh xoay đầu nhìn sang Hoắc Thâm.
Ánh mắt người đàn ông đang tập trung nhìn con đường phía trước, lúc anh lái xe đều luôn vững vàng hơn bất kỳ ai, luôn không có cảm giác đấu đá bừa bữa khiến Lê Nhất Ninh cảm thấy sợ hãi.
Nghĩ thế, cô không khỏi phì cười ra tiếng.
Hoắc Thâm nhướng mày, sau khi nghe thấy tiếng cười của cô bỗng hỏi: “Làm sao thế?”
Lê Nhất Ninh lắc đầu, dựa lưng lên ghế nói: “Đột nhiên cảm thấy kiểu cuộc sống bình thường thế này khá thú vị.”
Cô chỉ chỉ: “Em cũng muốn ăn đồ ăn bên đường.”
Hoắc Thâm bật cười, liếc nhìn sang: “Để anh tìm chỗ dừng xe.”
“Được.”
Đậu xe xong, hai người xuống xe.
Sạp bán hàng trong chợ đêm luôn rất nhộn nhịp, có thể bắt đầu từ tám chín giờ tối cho tới tinh mơ bốn năm giờ mới dọn hàng.
Trước kia lúc còn học đại học, thỉnh thoảng Lê Nhất Ninh cũng cùng bạn học ra ngoài ăn khuya, lúc đó xung quanh đều là sinh viên đại học ngược lại bầu không khí chẳng có gì khác biệt cả.
Nhưng nay thì khác.
Cô cúi đầu nhìn cái tay đan chặt với tay của Hoắc Thâm, khóe môi không khỏi cong lên.
Nếu là trước kia, Lê Nhất Ninh chưa từng nghĩ tới bản thân sẽ có một ngày như vậy…… có thể cùng với người mình thích tay nắm tay đi dạo chợ đêm, hơn nữa người đó còn là Hoắc Thâm.
Một người đàn ông trước giờ không nhiễm khói lửa nhân gian.
Hoắc Thâm nghiêng mắt nhìn cô: “Muốn ăn cái gì?”
Lê Nhất Ninh chớp chớp mắt: “Anh đi xếp hàng mua cho em sao?”
Hoắc Thâm kéo mũ lưỡi trai xuống: “Tất nhiên.”
Lê Nhất Ninh nói không kinh ngạc là giả, trước đó lúc hai người đi ‘hái trăng’ chẳng có ai nhận ra bọn họ cũng chẳng ai chú ý tới dù họ có nhiều cử chỉ thân mật đi chăng nữa. Nhưng nay ở đây có nhiều người như vậy, cô thật sự cảm thấy không yên tâm lắm.
“Để em cho.”
Cô liếc nhìn gương mặt đi tới đâu cũng có thể bị nhận ra đó của Hoắc Thâm, bỗng sinh ra cảm giác ghét bỏ.
Đương nhiên Hoắc Thâm cũng nghe ra, anh bật cười, xoa đầu đầu Lê Nhất Ninh: “Ghét bỏ anh?”
Lê Nhất Ninh rùng mình phủ nhận: “Em không có.”
Cô chớp mắt, nhỏ giọng nói: “Chỉ cảm thấy lúc này anh gần gũi quá rồi, hơi không quen.”
Nghe xong, Hoắc Thâm nhìn cô đầy bất ngờ: “Không phải em cũng như vậy sao?”
Lê Nhất Ninh ngẩn người.
Phải ha. Hình như càng ngày cô càng trở nên thân thiện rồi.
Ban đầu lúc mới xuyên tới đây, ngoài mặt cô vẫn luôn duy trì tính cách cao ngạo lạnh lùng của nguyên chủ, nhưng dần dần cô càng lúc càng trở về tính cách vốn có của mình, ngay cả thói quen sinh hoạt hình như cũng bắt đầu giống với mình trước kia.
Lê Nhất Ninh nguyên bản nhất định sẽ không muốn tới đây dạo chợ đêm, ăn mấy món ăn vặt không lành mạnh không hợp vệ sinh, thậm chí có thể từ nhỏ tới lớn cô ấy chưa từng ăn qua, nhưng cô không giống với cô ấy hơn nữa còn rất thèm muốn.
Vừa nghĩ tới đây, Lê Nhất Ninh không khỏi ngẩng đầu nhìn Hoắc Thâm.
Có phải Hoắc Thâm phát hiện ra điều gì rồi không?”
Hoặc có lẽ nên nói anh luôn cảm giác được, chẳng qua đang đợi mình thẳng thắn?
Anh là người đàn ông thông minh như vậy, không thể nào chẳng phát hiện thái độ và tính cách thay đổi của mình, cùng với nhưng hành vi tác phong rõ ràng không phù hợp với Ninh Ninh phiên bản vốn có.
Nhìn người đàn ông đứng bên cạnh mình, gương mặt anh được ánh trăng che phủ, con ngươi sâu thẳm giống như một đầm nước khiến người ta nhìn vào kiềm không được đắm chìm vào trong đó.
Con ngươi của Lê Nhất Ninh lóe sáng, bị ánh mắt của Hoắc Thâm nhìn như vậy, cô hơi không xác định lắm.
Cả buổi tối hôm đó, hai người vẫn không đi ngắm sao được.
Sau khi mua đồ ăn xong, Lê Nhất Ninh càng cảm thấy lòng lo lắng không yên, chẳng còn tâm trạng.
Còn Hoắc Thâm đương nhiên là nghe theo cô, lái xe trở về khách sạn.
Phòng hai người ở là do tổ chương trình đặt, phòng sát vách đều là nghệ sĩ khác và trợ lý ở, hai người không dám trắng trợn quá mức nên mạnh ai về phòng người nấy.
*
Sau khi vào phòng, rõ ràng Lê Nhất Ninh rất buồn ngủ nhưng lại không sao ngủ được.
Trằn trọc khó ngủ.
Cô mở mắt ra, nhìn chằm chằm trần nhà chốc lát rồi giơ tay dụi mắt mình.
Cô cảm nhận được rất rõ, bầu không khí giữa mình và Hoắc Thâm thay đổi rồi.
Cho dù Hoắc Thâm đối với cô vẫn vậy, nhưng có khoảnh khắc cô không biết nên đối mặt với người đàn ông này như thế nào.
Cô có cảm giác bản thân bị nhìn thấu. Chẳng còn cách nào khác, bản thân đúng là đang lừa dối Hoắc Thâm thật.
Lừa dối tất cả mọi người.
Lớp vỏ trong lòng cô sớm đã thay rồi, cô không hề phủ nhận.
Cho nên đấy là điều Lê Nhất Ninh mâu thuẫn nhất, cô thích Hoắc Thâm không muốn lừa dối anh, nhưng lại sợ khi bản thân nói sự thật với Hoắc Thâm rồi, anh không tin còn dễ nói, nếu tin thì kết cục của cô sẽ như thế nào, Lê Nhất Ninh không dám xác định.
Hoắc Thâm đối xử với mọi người, làm việc đều luôn rất ôn hòa, anh cũng có một mặt tàn độc của mình, tuy chưa từng biểu hiện ra với Lê Nhất Ninh nhưng cô hiểu tính tình thật sự của người này.
Lê Nhất Ninh không dám nghĩ khi Hoắc Thâm biết mình giấu anh lâu như vậy thì sẽ như thế nào.
Nói cho cùng, là cô ích kỷ.
Cô không muốn mất đi tất cả những gì bản thân đang có cho nên không muốn đi đối mặt, chim cưu chiếm tổ chim khách lại không bằng lòng nói ra sự thật chính là cô.
Ích kỷ tư lợi.
Lê Nhất Ninh yếu ớt thở dài một hơi, căn bản chẳng biết bản thân nên nói hay không nên nói.
Nghĩ thế, cô nhịn không được cầm điện thoại lên nhìn cuộc đối thoại của mình và Hoắc Thâm.
Chú Hứa từng lén lút nói với Lê Nhất Ninh, thật ra Hoắc Thâm rất ghét những phần mềm liên lạc như weixin, trước giờ chỉ cần anh có thể gọi điện thoại thì anh sẽ không gửi tin nhắn, nhưng bởi vì Lê Nhất Ninh mà dần dần bắt đầu tình nguyện dùng cách gửi tin nhắn rồi, bằng lòng lãng phí thời gian dùng cách đó trò chuyện với cô.
Cô nhìn chăm chú đoạn đối thoại của hai người, thật ra tin Hoắc Thâm gửi không nhiều nhưng chỉ cần là chủ đề Lê Nhất Ninh đặt ra hoắc là chuyện nào bản thân quyết định không được, xoắn xuýt thì Hoắc Thâm có thể rút ra thời gian quý báu của mình để phân tích cho cô.
Chẳng thấy anh buông tiếng than phiền.
Nhìn một lúc, Lê Nhất Ninh càng phiền muộn.
Phải chăng cô không nên ích kỷ như vậy. Hoắc Thâm cũng có quyền biết sự thật mà.
Lê Nhất Ninh bối rối không thôi.
Đây có lẽ chính là bản tính ích kỷ muốn có tất cả của con người, cô thừa nhận bản thân có, hơn nữa còn rất mãnh liệt.
Nghĩ vậy, Lê Nhất Ninh càng buồn phiền thở dài một hơi.
Cô xoay điện thoại, suy nghĩ rất lâu bèn