Edit: Vân Anh
Beta: wlft
Hứa Ngạn Văn quay đầu lại, nhìn thấy Tiết Giai Duyệt nhìn chằm chằm anh, hỏi: "Sao lại nhìn anh như thế?"
Đương nhiên Tiết Giai Duyệt sẽ không nói cho anh ý nghĩ trong lòng mình, đảo đảo mắt một hồi, nhanh chóng tìm ra lý do thoái thác, "Em có nhìn anh đâu, chỉ là em suy nghĩ một chuyện nhập tâm quá thôi."
Câu trả lời của cô không giống với đáp án bản thân muốn nghe, sắc mặt Hứa Ngạn Văn lập tức cứng đờ, không rõ cảm xúc của mình bây giờ là gì.
Tiết Giai Duyệt chưa hề phát hiện ra, cười cười với Hứa Ngạn Văn rồi xoay người đi ra ngoài, "Em đi tập yoga đây."
Hứa Ngạn Văn nhìn bóng dáng mảnh khảnh của cô, con ngươi đen tuyền toát lên vẻ tĩnh mịch.
Tiết Giai Duyệt cứ thế đến phòng tập yoga, lúc đi ra toàn thân cô ướt đẫm mồ hôi nên cô cẩn thận tắm rửa sạch sẽ bằng nước nóng.
Sau khi tắm rửa rồi chăm sóc da xong, Tiết Giai Duyệt nhanh chóng lên giường đi ngủ. Người đẹp cũng có nguyên nhân cả, chăm sóc là bước không thể thiếu, thức khuya là điều cấm kỵ nhất!
Buổi sáng hôm sau, cô tỉnh dậy lúc đồng hồ chỉ sáu giờ hơn, nằm trên giường một lúc, cô nghĩ tranh thủ thời gian còn sớm, cô có thể làm một bữa sáng phong phú.
Một ngày mới hoàn hảo bắt đầu bằng một bữa sáng phong phú.
Tiết Giai Duyệt rời khỏi giường, rửa mặt, búi cao mái tóc đen dài đẹp đẽ lên, dáng vẻ này của cô trông tràn trề sức sống tuổi trẻ.
Lúc Hứa Ngạn Văn thức dậy, Tiết Giai Duyệt đang chuẩn bị bữa sáng trong bếp.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh đi đến cửa phòng bếp liền nhìn thấy Tiết Giai Duyệt mặc một chiếc váy trắng xanh đan xen, mái tóc búi củ tỏi đáng yêu, bóng dáng mảnh khảnh quay lưng về phía anh, tay chân nhanh nhẹn chuẩn bị bữa sáng.
Nhìn bộ dáng bận rộn của cô, trong lòng Hứa Ngạn Văn không tránh khỏi có cảm giác đây chính là gia đình.
Tiết Giai Duyệt múc hai bát cháo trắng, lấy ra hai quả trứng gà luộc trong nồi, ngoài ra còn một vỉ bánh bao nhỏ hấp nữa.
"Cẩn thận bỏng, để anh múc cho." Hứa Ngạn Văn lo cô không cầm được nhiều như vậy nên vội vàng đi vào.
"Thế anh múc cháo nhé." Tiết Giai Duyệt cũng không khách khí, giao nhiệm vụ múc cháo cho anh luôn.
Hứa Ngạn Văn giúp múc hai bát cháo rồi bưng ra phòng ăn, Tiết Giai Duyệt đi phía sau bưng đĩa bánh bao nhỏ lên bàn luôn.
"Sao lại có bánh bao nhỏ thế? Em làm à?" Hứa Ngạn Văn nhìn mấy chiếc bánh bao trắng nõn mềm mại phúng phính trông hết sức ngon miệng, cầm đũa gắp lên rồi cắn một miếng, mùi vị rất vừa vặn.
Tiết Giai Duyệt cũng gắp một chiếc bánh bao, nói: "Hôm qua lúc đi tản bộ, em thấy siêu thị có bán nên mua một túi về, vị cũng không tệ lắm nhỉ."
Hứa Ngạn Văn cũng đồng ý, anh ăn hết một bát cháo lớn, bốn cái bánh bao và một quả trứng gà.
"Anh đến công ty đây." Cơm nước xong xuôi, Hứa Ngạn Văn chủ động đảm đương nhiệm vụ rửa bát, đến lúc làm xong thì vừa đến giờ đi làm.
Cô mỉm cười vẫy vẫy tay với anh, "Đi làm vui vẻ nha."
Chuẩn bị ra khỏi nhà – Hứa Ngạn Văn bỗng nghĩ đến chuyện gì đó nên dừng lại hỏi cô: "Hôm nay em định làm gì thế?"
Tiết Giai Duyệt đã sớm lên kế hoạch, "Em ở nhà phác thảo bản thiết kế."
Hứa Ngạn Văn gật đầu một cái, "Lúc nào hoàn thành nhớ cho anh xem."
Tiết Giai Duyệt đảo mắt một hồi, với thẩm mỹ của Hứa Ngạn Văn, ánh mắt của Tổng Giám Đốc chắc chắn rất đáng tin cậy không thể kém được, cô không ngại đưa bản thiết kế cho anh xem, để anh nêu ra ý kiến bản thân thì càng tốt.
"Được." Tiết Giai Duyệt nhanh chóng đồng ý với anh: "Nhưng mà anh phải nêu ý kiến giúp em đấy."
Hứa Ngạn Văn bày tỏ không thành vấn đề, giao ước giữa hai người cứ như vậy được lập ra.
.......
Sau khi Hứa Ngạn Văn đến công ty, Tiết Giai Duyệt liền ở nhà phác thảo nốt bản thiết kế.
Trong lúc đó, ông nội Hứa có gọi điện đến, hỏi cô ở nhà làm gì, cô bèn trả lời là phác thảo bản thiết kế, ông nội Hứa lại hỏi tiếp là sao cô lại muốn phác thảo bản thiết kế.
Tiết Giai Duyệt đáp: " Cháu chỉ muốn tìm chút việc để làm thôi ạ, không thể cứ vô công rồi nghề mãi được, có mục tiêu để phấn đấu, mỗi ngày trôi qua cũng phong phú thanh thản hơn chút ạ."
Lúc nói những lời này, cô lại nghĩ đến nguyên chủ, thật ra trong nguyên tác, lúc đầu nguyên chủ không hề "cực phẩm" như vậy, về sau sở dĩ trở thành như thế là do, thứ nhất cô ấy kết bạn quá cẩu thả, lại rất dễ bị người khác ảnh hưởng, nhẹ dạ cả tin lời nói tốt đẹp của Trương Nhân nên làm rất nhiều chuyện ngu xuẩn; thứ hai cô ấy không có mục tiêu, suốt ngày nhàn rỗi ở nhà, đặt hết lòng dạ vào Hứa Ngạn Văn, Hứa Ngạn Văn là tất cả sự gửi gắm tinh thần của cô ấy, một khi Hứa Ngạn Văn không về với cô, cô liền lâm vào cuồng loạn, cuối cùng tự đưa mình vào bệnh viện tâm thần.
Tiết Giai Duyệt không muốn trở nên "cực phẩm" như vậy, càng không muốn vào bệnh viện tâm thần nên đã tìm việc làm, phân tán bớt tinh thần sức lực bản thân, dùng sự nỗ lực của mình chống lại nội dung nguyên tác, cố gắng thay đổi vận mệnh đời mình.
Ông nội Hứa không biết ý nghĩ gì đó của Tiết Giai Duyệt, chẳng qua lúc nghe thấy cô nói muốn có việc làm, ông rất hào hứng vui vẻ, cổ vũ cô: "Cháu chỉ việc vẽ cho tốt, nếu cần gì thì cứ nói, ông sẽ giúp đỡ hết mình."
Có một người ông hết sức ủng hộ bản thân như vậy thật sự quá tốt rồi, Tiết Giai Duyệt cực kỳ vui vẻ, cười nói: "Ông nội, ông là người ông tốt nhất trên đời luôn."
Ông nội Hứa bị cô chọc cười lớn haha, "Cháu vui là tốt rồi."
.......
Hôm nay Lâm Đạt mặc chiếc váy xanh trắng cô ta mới mua, chiếc váy xinh đẹp kết hợp với khuôn mặt trang điểm tinh tế khéo léo, dáng vẻ đẹp hơn ngày thường khá nhiều, đúng là người còn yêu kiều hơn hoa.
Trong phòng làm việc, nhóm đồng nghiệp đều khen cô ta xinh đẹp.
"Lâm Đạt váy này cô mua ở đâu thế? Đẹp quá đi mất!"
"Nhan sắc cũng đẹp lắm, rất tôn da, da Lâm Đạt trắng nên mặc gì cũng đẹp hết!"
"Tuổi trẻ tốt thật đấy!"
Nghe những lời khen có cánh mà đồng nghiệp dành cho mình, cả người Lâm Đạt như bay bay trên gió, cô ta biết là cô ta đẹp, đẹp hơn rất nhiều người khác.
"Mấy cô đừng nói nữa mà, không phải chỉ là một chiếc váy thôi à? Đâu có đẹp như mấy cô nói đâu?" Mặt Lâm Đạt hơi đỏ lên, làm bộ ngại ngùng ngượng ngịu nói.
"Bọn tôi nói thật mà." Đồng nghiệp cười nói.
Lâm Đạt hờn dỗi giậm chân một cái, "Tôi không nói chuyện với mấy cô nữa, tôi đi đưa văn kiện đây."
Nói xong cô ta liền cầm lấy văn kiện trên bàn rồi nhanh chóng ra khỏi phòng làm việc, tâm tình kích động lo lắng không yên đi đến phòng làm việc của Tổng Giám Đốc.
Đến ngoài cửa phòng, Lâm Đạt hít sâu một hơi, cố gắng làm cho tâm tình kích