Xuyên Thành Cô Vợ Trước Cực Phẩm Của Nam Chính

Chương 11


trước sau


Edit: Pu

Beta: wlft

Chu Thần Quang đến trước cửa phòng làm việc của Hứa Ngạn Văn thì nghe thấy tiếng cười của hắn. Cậu đẩy cửa ra đi vào, thấy Hứa Ngạn Văn trên mặt vẫn còn nguyên nụ cười xán lạn, tò mò hỏi: "Chuyện gì làm Hứa tổng cười được thế?"

Hứa Ngạn Văn thu lại nụ cười trên mặt, ho khan một tiếng, mặt không đổi sắc cất điện thoại đi, lạnh nhạt đáp: "Không có gì."

Chu Thần Quang quen biết với Hứa Ngạn Văn nhiều năm, anh chàng tương đối hiểu tính cách của tên này. Anh dò xét Hứa Ngạn Văn, nhìn cái dáng vẻ của hắn mà thề nếu không có ẩn tình gì thì tôi bé bằng con kiến.

Cuối cùng Chu Thần Quang cũng chỉ có thể suy đoán ở trong lòng xem đã có chuyện tốt nào xảy ra.

Có điều Hứa Ngạn Văn không cho cậu thời gian mà nghĩ đông nghĩ tây. Vừa lấy văn kiện trên bàn, Hứa Ngạn Văn vừa ngẩng đầu nhìn về phía Chu Thần Quang: "Cậu tìm tôi có vấn đề gì?"

Chu Thần Quang đúng là có chuyện quan trọng mới đến tìm Hứa Ngạn Văn, nghe thấy Hứa Ngạn Văn hỏi, cậu mới vội vàng đến gần bàn làm việc, bắt đầu trình bày sự tình.



Tiết Giai Duyệt cầm tiền tiêu vặt Hứa Ngạn Văn đưa cho, trong lòng nở ngàn đóa hoa.

Lại nghĩ tổng tài cho cô nhiều tiền thế, nếu cứ như vậy mà cầm thì cũng không tốt lắm. Nhưng nói đến mua quà cho hắn, Hứa Ngạn Văn cũng chẳng thiếu thốn thứ gì. Ngoài vẽ bản thiết kế ra, Tiết Giai Duyệt cảm thấy tay nghề nấu nướng của bản thân quả thật không tồi. Hứa Ngạn Văn mấy lần trước đều khen cơm cô nấu còn gì. Nếu đã vậy thì nấu cho hắn ta một bữa cơm coi như cảm ơn là được.

Càng nghĩ càng thấy chủ ý của mình quá đúng đắn, Tiết Giai Duyệt liền quyết định nấu một bữa thật lớn gồm mấy món yêu thích của Hứa Ngạn Văn, mà cũng tiện thể tự thưởng cho bản thân luôn.

Quyết định xong, Tiết Giai Duyệt liền nhắn Wechat cho Hứa Ngạn Văn.



Trong văn phòng, Chu Thần Quang đang cùng Hứa Ngạn Văn bàn chuyện công việc thì thông báo mới từ điện thoại của hắn vang lên.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hứa Ngạn Văn liếc qua. Tiết Giai Duyệt gửi tin nhắn cho hắn.

Tối nay anh có về ăn cơm không?

Hứa Ngạn Văn nhìn dòng tin nhắn, do dự một chút, sau đó gõ một từ ngắn củn gửi đi.

Có.

Gọn gàng linh hoạt, không dây dưa dài dòng, cực kì Hứa Ngạn Văn!

Tiết Giai Duyệt thấy Hứa Ngạn Văn trả lời, nghĩ nghĩ rồi tiếp tục hỏi.

Vậy tối nay anh muốn ăn gì?

Hứa Ngạn Văn nhìn tin nhắn vừa nhận được, khóe miệng cong cong. Đang chuẩn bị trả lời thì giọng của Chu Thần Quang lên: "Hứa ca, thật vất vả mới đàm phán thành công hạng mục này. Tối nay chúng ta đến Tân Đế Thành ăn mừng chút đi?"

"Không đi." Hứa Ngạn Văn cũng không ngẩng đầu lên, mắt dán vào điện thoại, nhanh chóng gõ tên mấy món ăn rồi nhấn gửi đi.

Chu Thần Quang nhìn Hứa Ngạn Văn chăm chú nhắn tin, lại thấy hắn từ chối đi Tân Đế Thành, trợn mắt ngạc nhiên: "Hứa ca, sao không đi thế? Anh thấy Tân Đế Thành không tốt sao? Nếu thấy không tốt, vậy anh tùy tiện chọn một chỗ anh thích là được rồi. Tối nay cùng các anh em vui vui vẻ vẻ tụ tập ăn uống."

Hứa Ngạn Văn dùng một bên tai nghe cậu ta liến thoắng, còn lại cả mắt và tâm tư đều đang đặt trên điện thoại. Hắn hắn nhiên là đang chờ Tiết Giai Duyệt trả lời. Tận đến lúc thấy cái emoji "OK" của cô, hắn mới thỏa mãn đặt điện thoại xuống.

"Tối nay mấy người tự đi đi, tôi bận rồi." Hứa Ngạn Văn ngẩng đầu nói với Chu Thần Quang.

"Anh có việc gì sao?" Chu Thần Quang không tin, "Lại có việc gì quan trọng hơn cả ăn mừng mới anh em vậy?"

"Tôi về nhà ăn cơm." Hứa Ngạn -10 phần thản nhiên-Văn .

"Về nhà cũ?"

Hứa Ngạn Văn lắc đầu: "Về chung cư."

Chu Thần Quang ha một tiếng: "Hứa ca, anh đùa hả? Về chung cư thì lấy ai nấu cơm cho anh? Giai Duyệt hay là chị Trân? Anh đừng có nói là Giai Duyệt đấy. Em còn có thể không biết Giai Duyệt thế nào sao. Biết cổ nhiều năm vậy chưa từng thấy cổ vào bếp, cơm nấu ra có chắc ăn được không? Anh cẩn thận chút, ăn vào lỡ lại đi viện thì sao?"

Không chờ cậu ta nói hết lời, Hứa Ngạn Văn lạnh lùng quét mắt về phía Chu Thần Quang. Chu Thần Quang lạnh gáy, biết mình nói sai liền lập tức ngậm miệng lại, lén lút nhìn Hứa Ngạn Văn.

Hứa Ngạn Văn bình tĩnh nói: "Mùi vị không như cậu nghĩ."

"..." Chu Thần Quang không kịp phản ứng.

"Tôi có cuộc họp rồi." Hứa Ngạn Văn lười giải thích, cầm văn kiện trên bàn, đứng lên đi ra khỏi phòng.

Chu Thần Quang nhìn về phía Hứa Ngạn Văn. Nghĩ đến ban nãy, lại nghĩ đến gương mặt quen thuộc hơn 7 hằng đẳng thức đáng nhớ kia, cậu đột nhiên cảm thấy hình như Hứa Ngạn Văn có gì đó kì lạ.

Hôm nay về nhà ăn cơm? Lại còn biết mùi vị thế nào?!

Chu Thần Quang nhìn chằm chằm bóng lưng Hứa Ngạn Văn, tự nhiên có một tia sáng nảy ra.

Cmn, chẳng lẽ vị của nhà khác nhau?



Hứa Ngạn Văn đi họp, Chu Thần Quang cũng không ở lại văn phòng hắn làm gì. Cậu ôm một bụng tâm tình kích động nhanh chóng rời đi.

Ngồi vào xe rồi mà Chu Thần Quang vẫn không thể áp sự phấn khích của bản thân xuống. Cậu vội vàng lấy điện thoại ra, gửi vào trong nhóm chat một tin nhắn như thể vừa tìm được cái mỏ vàng nào.

Ánh bình minh: @Mọi người, hình như tôi vừa biết một vụ chấn động!!!!

Chỉ là tin nhắn gửi đi xong biến thành đá chìm xuống đáy biển.


Một phút,...

Hai phút...

Ba phút...

Mười phút trôi qua, không một ai có phản ứng gì.

Ánh bình minh: ? ? ?

Ánh bình minh: @Mọi người, không ai tò mò là tôi vừa biết được gì à???? Tin sốc luôn đấy nhé!!!!!

Một phút,...

Hai phút...

Ba phút... Nhóm chat vẫn lặng ngắt như tờ.

Chu Thần Quang nhìn chằm chằm vào nhóm chat im lìm kia, nội tâm sụp đổ trái tim tan nát. Cmn mấy người quá đáng, không một ai thèm quan tâm đến cậu!!!!!

Càng nghĩ càng không can tâm, đặc biệt là trong lúc phấn khích để nhiều chuyện.

Ánh bình minh: Mấy người không để ý đến tôi chứ gì! Vậy thì cứ việc bỏ lỡ vụ ăn mừng tối nay ở Tân Đế Thành đi nhớ.

Lần này rốt cục cũng có người quan tâm đến cậu ta.

Tiêu Triết: Tối nay tôi rảnh, có thể đi.

Ngô Đông: Tôi cũng rảnh.

Đường Dật Xuyên: Tôi nữa!

Ánh bình minh: Aaaaaa! Anh em hàng real!!!!!!



Hứa Ngạn Văn xử lý xong công việc, tan tầm sớm nửa tiếng. Lái xe trở lại chung cư, Hứa Ngạn Văn vừa mở cửa vào nhà đã thấy Tiết Giai Duyệt đang tất bật trong bếp.

"Có cần tôi giúp một tay không?" Hứa Ngạn Văn một thân âu phục

phẳng phiu giày da bóng loáng đi đến cửa phòng bếp.

Tiết Giai Duyệt quay đầu nhìn hắn một cái, mỉm cười: "Anh về rồi. Không sao đâu, chỗ này em tự xử lý được."

Hứa Ngạn Văn nhìn cô. Tiết Giai Duyệt mặc tạp dề hình heo Peppa, tóc được búi gọn gàng, càng nhìn càng đáng yêu.

"Cô còn biết làm cá sống hả?" Hứa Ngạn Văn đột nhiên muốn giúp cô một chút.

Tiết Giai Duyệt liếc con cá diếc trong chậu, định nói là cô biết làm. Bà mọe nó cô không tưởng tượng được cảnh tổng tài âu phục phẳng phiu giày da bóng loáng lại ngồi xổm làm cá đâu. Nhưng nhìn Hứa Ngạn Văn giống như... thật lòng muốn giúp. Cô ngập ngừng nghĩ tốt xấu gì người ta tình nguyện giúp thì mình cũng nên vui vẻ chấp nhận, liền gật đầu: "Vậy thì tốt quá!"

Sau đó Tiết Giai Duyệt liền thấy Hứa Ngạn Văn cởi cà vạt, lại bỏ luôn áo vest ra, xắn tay áo, bình thản đi tới cầm con cá lên.

Tiếp theo sau là một chuỗi động tác cực kỳ nhuần nhuyễn thành thục. Một tay cầm con cá, tay kia dùng dao mổ bụng nó ra, lấy sạch nội tạng trong bụng rồi rửa sạch, hoàn toàn không giống người lần đầu làm cá.

Tiết Giai Duyệt: ". . ." Không nói nên lời.

Hứa Ngạn Văn nhìn cô một cái, nhàn nhạt giải thích: "Lúc trước đi du học tôi đã từng tự nấu ăn."

Tiết Giai Duyệt lập tức tranh thủ bày ra dáng vẻ chân chó nịnh nọt: "Anh lợi hại thật đấy!"

Hứa Ngạn Văn nhìn cô như thể một người xa lạ. Phát hiện ra ánh mắt không đúng của hắn, Tiết Giai Duyệt trong lòng rơi lộp bộp. Chẳng lẽ hắn nhìn ra cái gì rồi? Chẳng lẽ hắn nhận ra cô là hàng pha kè?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiết Giai Duyệt chột dạ, không dám đứng cạnh Hứa Ngạn Văn nữa. Cô vội vàng tiếp tục nấu cơm, chỉ sợ đứng thêm 1 giây là bị vạch trần.

May là sau đó Hứa Ngạn Văn cũng không nói gì nữa.

Tục ngữ có câu "Nam nữ hòa hợp, trăm việc cũng thành."

Có Hứa Ngạn Văn giúp đỡ, rất nhanh Tiết Giai Duyệt đã làm xong cơm tối.

Ba món mặn một món canh nhanh chóng được dọn lên, Tiết Giai Duyệt và Hứa Ngạn Văn cũng ngồi vào bàn.

"Canh cá nấu đậu hũ rất ngon." Tiết Giai Duyệt múc một bát đưa cho Hứa Ngạn Văn, "Anh đã mất công làm cá thì ăn nhiều một chút."

Hứa Ngạn Văn ngước lên thì bắt gặp khuôn mặt tươi cười của cô. Tiết Giai Duyệt nhìn hắn, đôi mắt lấp lánh chỉ có mỗi hình ảnh của Hứa Ngạn Văn, hắn không cách nào nói ra cự tuyệt.

"Được." Hứa Ngạn Văn nhận lấy, cầm thìa cúi đầu ăn canh.

Đột nhiên điện thoại Hứa Ngạn Văn kêu lên.

Hắn buông thìa xuống, nhìn qua màn hình. Thấy màn hình hiển thị cuộc gọi từ Tiêu Triết, hắn liền nhíu mày, sau đó nói với Tiết Giai Duyệt: "Anh nghe máy một chút."

Tiết Giai Duyệt nhìn theo Hứa Ngạn Văn đứng lên đi nghe điện thoại.

Trong điện thoại, Tiêu Triết đã ồn ào.

"Hứa ca, Giai Duyệt làm cơm có thể ăn sao? Cô ta không phóng hỏa luôn phòng bếp chứ?"

Sau đó là tiếng cười ha hả của đám còn lại.

Chu Thần Quang vốn dĩ hẹn cả bọn tới Tân Đế Thành ăn cơm, Hứa Ngạn Văn lại không có mặt. Bọn Tiêu Triết hỏi Chu Thần Quang chuyện gì xảy ra, Chu Thần Quang làm bộ bó tay lắc lắc đầu: "Hứa ca đã khác xưa rồi. Hôm nay anh ấy nói muốn về nhà ăn cơm, còn nói cơm nhà rất ngon."

Cả đám nghe đến ngây người, sau đó lại nhao nhao lên muốn biết cơm nhà Hứa Ngạn Văn ngon đến mức nào.

Chu Thần Quang không biết phải nói gì, cậu ta cũng tò mò vãi ra đây này.

Tới lúc ăn uống xong, Tiêu Triết thua cược. Dưới sự đồng lòng ép buộc của cả đám, anh ta không còn cách nào khác đành cắn răng bốc máy gọi cho Hứa Ngạn Văn.

Hứa Ngạn Văn nghe tiếng cười từ đầu bên kia điện thoại, lạnh giọng: "Mấy người các cậu nhàn rỗi đến ngứa da rồi phải không?"

Giọng nói truyền tới mang 10 phần thì 10 phần đều là uy hiếp, Tiêu Triết bị dọa đến tay chân luống cuống cúp điện thoại ngay lập tức.

Hứa Ngạn Văn thấy cuộc gọi bị ngắt, khẽ hừ một tiếng. Xem ra mấy thằng nhóc thối tha này hắn phải dạy dỗ lại.

Hứa Ngạn Văn quay người định trở về bàn, vừa ngẩng lên đã thấy Tiết Giai Duyệt mắt tròn xoe nhìn hắn. Cô giống con mèo nhỏ bị người ta ghét bỏ, cực kì đáng thương. Nhìn bộ dáng này... hiển nhiên cô đã nghe thấy mấy lời của thằng nhãi Tiêu Triết.

Nhìn đôi mắt vô tội của Tiết Giai Duyệt, Hứa Ngạn Văn siết chặt điện thoại trong tay. Tiết Giai Duyệt lúc này mới lên tiếng: "Bọn họ lại giễu cợt em nữa phải không?"

Tác giả có lời muốn nói:

Hứa Ngạn Văn: Đau lòng.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện