Edit: Pu
Beta: wlft
Chu Thần Quang đến trước cửa phòng làm việc của Hứa Ngạn Văn thì nghe thấy tiếng cười của hắn. Cậu đẩy cửa ra đi vào, thấy Hứa Ngạn Văn trên mặt vẫn còn nguyên nụ cười xán lạn, tò mò hỏi: "Chuyện gì làm Hứa tổng cười được thế?"
Hứa Ngạn Văn thu lại nụ cười trên mặt, ho khan một tiếng, mặt không đổi sắc cất điện thoại đi, lạnh nhạt đáp: "Không có gì."
Chu Thần Quang quen biết với Hứa Ngạn Văn nhiều năm, anh chàng tương đối hiểu tính cách của tên này. Anh dò xét Hứa Ngạn Văn, nhìn cái dáng vẻ của hắn mà thề nếu không có ẩn tình gì thì tôi bé bằng con kiến.
Cuối cùng Chu Thần Quang cũng chỉ có thể suy đoán ở trong lòng xem đã có chuyện tốt nào xảy ra.
Có điều Hứa Ngạn Văn không cho cậu thời gian mà nghĩ đông nghĩ tây. Vừa lấy văn kiện trên bàn, Hứa Ngạn Văn vừa ngẩng đầu nhìn về phía Chu Thần Quang: "Cậu tìm tôi có vấn đề gì?"
Chu Thần Quang đúng là có chuyện quan trọng mới đến tìm Hứa Ngạn Văn, nghe thấy Hứa Ngạn Văn hỏi, cậu mới vội vàng đến gần bàn làm việc, bắt đầu trình bày sự tình.
⁂
Tiết Giai Duyệt cầm tiền tiêu vặt Hứa Ngạn Văn đưa cho, trong lòng nở ngàn đóa hoa.
Lại nghĩ tổng tài cho cô nhiều tiền thế, nếu cứ như vậy mà cầm thì cũng không tốt lắm. Nhưng nói đến mua quà cho hắn, Hứa Ngạn Văn cũng chẳng thiếu thốn thứ gì. Ngoài vẽ bản thiết kế ra, Tiết Giai Duyệt cảm thấy tay nghề nấu nướng của bản thân quả thật không tồi. Hứa Ngạn Văn mấy lần trước đều khen cơm cô nấu còn gì. Nếu đã vậy thì nấu cho hắn ta một bữa cơm coi như cảm ơn là được.
Càng nghĩ càng thấy chủ ý của mình quá đúng đắn, Tiết Giai Duyệt liền quyết định nấu một bữa thật lớn gồm mấy món yêu thích của Hứa Ngạn Văn, mà cũng tiện thể tự thưởng cho bản thân luôn.
Quyết định xong, Tiết Giai Duyệt liền nhắn Wechat cho Hứa Ngạn Văn.
⁂
Trong văn phòng, Chu Thần Quang đang cùng Hứa Ngạn Văn bàn chuyện công việc thì thông báo mới từ điện thoại của hắn vang lên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hứa Ngạn Văn liếc qua. Tiết Giai Duyệt gửi tin nhắn cho hắn.
Tối nay anh có về ăn cơm không?
Hứa Ngạn Văn nhìn dòng tin nhắn, do dự một chút, sau đó gõ một từ ngắn củn gửi đi.
Có.
Gọn gàng linh hoạt, không dây dưa dài dòng, cực kì Hứa Ngạn Văn!
Tiết Giai Duyệt thấy Hứa Ngạn Văn trả lời, nghĩ nghĩ rồi tiếp tục hỏi.
Vậy tối nay anh muốn ăn gì?
Hứa Ngạn Văn nhìn tin nhắn vừa nhận được, khóe miệng cong cong. Đang chuẩn bị trả lời thì giọng của Chu Thần Quang lên: "Hứa ca, thật vất vả mới đàm phán thành công hạng mục này. Tối nay chúng ta đến Tân Đế Thành ăn mừng chút đi?"
"Không đi." Hứa Ngạn Văn cũng không ngẩng đầu lên, mắt dán vào điện thoại, nhanh chóng gõ tên mấy món ăn rồi nhấn gửi đi.
Chu Thần Quang nhìn Hứa Ngạn Văn chăm chú nhắn tin, lại thấy hắn từ chối đi Tân Đế Thành, trợn mắt ngạc nhiên: "Hứa ca, sao không đi thế? Anh thấy Tân Đế Thành không tốt sao? Nếu thấy không tốt, vậy anh tùy tiện chọn một chỗ anh thích là được rồi. Tối nay cùng các anh em vui vui vẻ vẻ tụ tập ăn uống."
Hứa Ngạn Văn dùng một bên tai nghe cậu ta liến thoắng, còn lại cả mắt và tâm tư đều đang đặt trên điện thoại. Hắn hắn nhiên là đang chờ Tiết Giai Duyệt trả lời. Tận đến lúc thấy cái emoji "OK" của cô, hắn mới thỏa mãn đặt điện thoại xuống.
"Tối nay mấy người tự đi đi, tôi bận rồi." Hứa Ngạn Văn ngẩng đầu nói với Chu Thần Quang.
"Anh có việc gì sao?" Chu Thần Quang không tin, "Lại có việc gì quan trọng hơn cả ăn mừng mới anh em vậy?"
"Tôi về nhà ăn cơm." Hứa Ngạn -10 phần thản nhiên-Văn .
"Về nhà cũ?"
Hứa Ngạn Văn lắc đầu: "Về chung cư."
Chu Thần Quang ha một tiếng: "Hứa ca, anh đùa hả? Về chung cư thì lấy ai nấu cơm cho anh? Giai Duyệt hay là chị Trân? Anh đừng có nói là Giai Duyệt đấy. Em còn có thể không biết Giai Duyệt thế nào sao. Biết cổ nhiều năm vậy chưa từng thấy cổ vào bếp, cơm nấu ra có chắc ăn được không? Anh cẩn thận chút, ăn vào lỡ lại đi viện thì sao?"
Không chờ cậu ta nói hết lời, Hứa Ngạn Văn lạnh lùng quét mắt về phía Chu Thần Quang. Chu Thần Quang lạnh gáy, biết mình nói sai liền lập tức ngậm miệng lại, lén lút nhìn Hứa Ngạn Văn.
Hứa Ngạn Văn bình tĩnh nói: "Mùi vị không như cậu nghĩ."
"..." Chu Thần Quang không kịp phản ứng.
"Tôi có cuộc họp rồi." Hứa Ngạn Văn lười giải thích, cầm văn kiện trên bàn, đứng lên đi ra khỏi phòng.
Chu Thần Quang nhìn về phía Hứa Ngạn Văn. Nghĩ đến ban nãy, lại nghĩ đến gương mặt quen thuộc hơn 7 hằng đẳng thức đáng nhớ kia, cậu đột nhiên cảm thấy hình như Hứa Ngạn Văn có gì đó kì lạ.
Hôm nay về nhà ăn cơm? Lại còn biết mùi vị thế nào?!
Chu Thần Quang nhìn chằm chằm bóng lưng Hứa Ngạn Văn, tự nhiên có một tia sáng nảy ra.
Cmn, chẳng lẽ vị của nhà khác nhau?
⁂
Hứa Ngạn Văn đi họp, Chu Thần Quang cũng không ở lại văn phòng hắn làm gì. Cậu ôm một bụng tâm tình kích động nhanh chóng rời đi.
Ngồi vào xe rồi mà Chu Thần Quang vẫn không thể áp sự phấn khích của bản thân xuống. Cậu vội vàng lấy điện thoại ra, gửi vào trong nhóm chat một tin nhắn như thể vừa tìm được cái mỏ vàng nào.
Ánh bình minh: @Mọi người, hình như tôi vừa biết một vụ chấn động!!!!
Chỉ là tin nhắn gửi đi xong biến thành đá chìm xuống đáy biển.
Một phút,...
Hai phút...
Ba phút...
Mười phút trôi qua, không một ai có phản ứng gì.
Ánh bình minh: ? ? ?
Ánh bình minh: @Mọi người, không ai tò mò là tôi vừa biết được gì à???? Tin sốc luôn đấy nhé!!!!!
Một phút,...
Hai phút...
Ba phút... Nhóm chat vẫn lặng ngắt như tờ.
Chu Thần Quang nhìn chằm chằm vào nhóm chat im lìm kia, nội tâm sụp đổ trái tim tan nát. Cmn mấy người quá đáng, không một ai thèm quan tâm đến cậu!!!!!
Càng nghĩ càng không can tâm, đặc biệt là trong lúc phấn khích để nhiều chuyện.
Ánh bình minh: Mấy người không để ý đến tôi chứ gì! Vậy thì cứ việc bỏ lỡ vụ ăn mừng tối nay ở Tân Đế Thành đi nhớ.
Lần này rốt cục cũng có người quan tâm đến cậu ta.
Tiêu Triết: Tối nay tôi rảnh, có thể đi.
Ngô Đông: Tôi cũng rảnh.
Đường Dật Xuyên: Tôi nữa!
Ánh bình minh: Aaaaaa! Anh em hàng real!!!!!!
⁂
Hứa Ngạn Văn xử lý xong công việc, tan tầm sớm nửa tiếng. Lái xe trở lại chung cư, Hứa Ngạn Văn vừa mở cửa vào nhà đã thấy Tiết Giai Duyệt đang tất bật trong bếp.
"Có cần tôi giúp một tay không?" Hứa Ngạn Văn một thân âu phục