Xuyên Thành Cô Vợ Trước Cực Phẩm Của Nam Chính

Chương 13


trước sau


Edit: Hà Thanh

Beta: wlft

Sau khi ăn cơm tối xong, Tiết Giai Duyệt liền đem bản thảo thiết kế mình vẽ ra cho Hứa Ngạn Văn em.

"Lần trước anh đã nói chờ em vẽ xong cho anh xem, em đã vẽ xong mấy bản thiết kế phụ, anh xem chút cảm thấy thế nào?"

"Lấy ra anh xem một chút." Hứa Ngạn Văn hướng Tiết Giai Duyệt vươn tay, Tiết Giai Duyệt đem bản thiết kế trên tay giao cho anh.

Nhìn ra được, những bản thiết kế này đều là tâm huyết mấy ngày nay của Tiết Giai Duyệt, cô vẽ rất nghiêm túc, đem ý tưởng và sáng tạo của mình hòa nhập trong đó, mặc dù tác phẩm không đến mức cao cấp, nhưng so với người mới học tốt hơn nhiều, không giống một người mới học thiết kế.

"Em thiết kế rất khá, có ý biểu đạt nội dung mình muốn, có thể mở phòng làm việc." Hứa Ngạn Văn không chút keo kiệt lời khen ngợi của mình, hắn thấy tác phẩm của Tiết Giai Duyệt quả thật rất không tệ.

"Anh đừng hòng dỗ em, nào có tốt như anh nói?" Tiết Giai Duyệt bị anh thổi phồng đến mức có chút không thích ứng được, đỏ mặt nhào nhào, ánh mắt lóe ra tia sáng vui sướng.

Hứa Ngạn Văn cười khẽ, "Anh nói thật, em quả thực vẽ rất khá."

Tiết Giai Duyệt nghe anh nói như vậy, cũng đối với chính mình càng có lòng tin, "Anh cảm thấy nếu em nộp sơ yếu lý lịch, đi phòng làm việc rèn luyện một chút thế nào?"

Cô biết trình độ của mình ở đâu, rèn luyện học tập nhiều một chút, cũng có thể góp nhặt một chút kinh nghiệm, về sau muốn mở phòng làm việc cũng tốt, muốn sáng lập nhãn hiệu của chính mình cũng được, đều rất có lợi.

Hiếm thấy việc nào có thể làm Tiết Giai Duyệt hăng hái như vậy, còn muốn nộp sơ yếu lý lịch tìm việc làm tích lũy kinh nghiệm, Hứa Ngạn Văn liền hỏi cô, "Có cần hỗ trợ hay không? Anh có quen biết một số phòng làm việc, có thể an bài em qua đó làm."

Tiết Giai Duyệt vội vàng lắc đầu, "Không cần, em muốn tự dựa vào thực lực của mình thử một lần."

Nếu là anh giúp cô một tay, người khác cũng là cho Hứa tổng anh mặt mũi, cũng không phải là cân nhắc năng lực của cô, đến lúc đó cho dù cô đi, có khả năng sẽ trở ngại quan hệ của hắn, tình cảnh của cô cũng sẽ trở nên khó xử.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Thật không cần hỗ trợ sao?" Hứa Ngạn Văn lại hỏi một lần, "Chỉ cần gọi điện thoại là được."

"Không cần, không cần, không cần." Tiết Giai Duyệt lớn tiếng cường điệu nói: "Em chỉ muốn dựa vào chính mình!"

Tiết Giai Duyệt trước mắt khiến Hứa Ngạn Văn nhìn bằng con mắt khác, khóe miệng của anh lộ ra ý cười, mắt đen phía sau gọng kính lóe ánh sáng, "Vậy anh chờ tin tức tốt của em, cố lên nha!"

Tiết Giai Duyệt hừ hừ hai tiếng, "Anh đợi đó mà xem!"

Ngày thứ hai, Tiết Giai Duyệt liền bắt đầu nộp sơ yếu lý lịch ở trên mạng, chờ mong có thể nhận điện thoại thông báo cô đi phỏng vấn từ phòng làm việc.

Thời điểm chờ thông báo, Tiết Giai Duyệt vẫn ở nhà tiếp tục vẽ thiết kế của mình, cô cảm thấy cho dù không nhận được thông báo phỏng vấn, cô cũng không thể từ bỏ.

Hứa Ngạn Văn nhìn cô nghiêm túc cố gắng như vậy, cũng cổ vũ cô vài câu.

Mười một rưỡi đêm hôm đó, Hứa Ngạn Văn đi ra từ thư phòng, nhìn thấy gian phòng Tiết Giai Duyệt vẫn sáng đèn.

Bình thường lúc này, Tiết Giai Duyệt đã lên giường ngủ, hôm nay ngược lại là có chút ngoại lệ.

Hứa Ngạn Văn đưa tay gõ gõ cửa phòng ngủ Tiết Giai Duyệt.

"Giai Duyệt, em vẫn chưa ngủ sao?"

Tiết Giai Duyệt dừng bút vẽ trong tay, quay đầu đối Hứa Ngạn Văn bên ngoài nói: "Chưa, em muốn vẽ xong thiết kế rồi ngủ."

Lúc trước thời điểm cô tắm rửa liền có linh cảm, muốn đem ý tưởng vẽ xuống miễn cho đến lúc đó quên mất, người làm thiết kế chính là như vậy, linh cảm nói đến là đến, phải vội vàng ghi xuống, thời điểm không có linh cảm vậy liền khổ rồi.

Hứa Ngạn Văn đứng ở ngoài cửa, nhìn thoáng qua thời gian, đã mười một giờ bốn mươi, rất muộn.

"Rất muộn, đi ngủ sớm một chút, sáng ngày mai vẽ tiếp." Hứa Ngạn Văn nhắc nhở cô nói.

"Đã biết, đã biết, anh đi ngủ trước đi." Tiết Giai Duyệt cảm thấy anh có chút phiền, suốt ngày quản đông quản tây, hiện tại chính là như vậy, quấy rầy cô vẽ, linh cảm nghĩ có liền có, lúc nào muốn vẽ là được sao? Thật là!

Mặc dù cách một cánh cửa, Hứa Ngạn Văn cũng nghe ra sự không kiên nhẫn trong giọng nói của cô, nhíu mày một hồi, Hứa Ngạn Văn không nói tiếp, quay người ra chỗ khác.

Bên ngoài rốt cuộc đã yên tĩnh, Tiết Giai Duyệt chuyên chú đem tâm trí đặt trên bản thiết kế.

Đêm hôm đó, Tiết Giai Duyệt đem ý tưởng của mình vẽ xong mới ngủ, thời điểm lên giường, xem xét thời gian, đã là hơn ba giờ sáng.

Cảm giác mỹ dung là cái gì, tất nhiên là ngâm nước nóng.

Hôm sau Tiết Giai Duyệt ngủ dậy rất muộn, ánh nắng vàng óng ánh từ cửa sổ chiếu vào, ôn nhu hôn lên gương mặt của cô.

Màn hình điện thoại di động hiện mười giờ bốn mươi lăm, cô ngủ cả buổi sáng.

Sáng hôm nay cô không dậy sớm, cũng không làm điểm tâm, Hứa Ngạn Văn cũng không tới gọi cô rời giường, đại khái là đi công ty rồi.

Vén chăn lên rời giường, Tiết Giai Duyệt mang dép lê, chậm rãi đi vào phòng tắm rửa mặt.

Nhìn gương mặt trắng nõn mỹ lệ trong gương, cô không nhịn được cảm thán làn da thân thể này thật tốt!

Nhớ ngày đó thời điểm cô chưa xuyên đến, phí hết tâm tư bảo dưỡng gương mặt kia của cô, thế nhưng màu da không đồng đều vẫn còn nguyên, ăn hơi cay, ăn khô, hoặc là vì thức đêm vẽ bản thiết kế, trên mặt liền sẽ nổi mụn, quả thực vô cùng thê thảm.

"Vẫn là làm thể chất mỹ nữ trời sinh thật tốt." Tiết Giai Duyệt vỗ nhẹ gương mặt trắng nõn phấn nộn cười nói.


Rửa mặt xong ra gian phòng ngoài, Tiết Giai Duyệt dự định làm cơm trưa sớm, dù sao thời gian này, ăn bữa sáng hơi trễ, ăn cơm trưa lại có chút sớm, trước tiên tùy tiện ăn một chút ứng phó.

Đi đến phòng ăn, Tiết Giai Duyệt vừa nhấc mắt, vậy mà nhìn thấy bên trên bàn ăn bày biện sữa bò, trứng gà, sandwich còn có táo.

Đây là bữa sáng mà Hứa Ngạn Văn chuẩn bị cho cô? !

Tiết Giai Duyệt kinh hỉ đi qua, liền thấy trên bàn còn có một tờ giấy.

Đưa tay cầm lấy tờ giấy, chữ viết Hứa Ngạn Văn cường tráng mạnh mẽ đập vào mắt.

【 Ăn sáng đầy đủ, Hứa Ngạn Văn. 】

Nhìn bữa sáng trên bàn một chút, lại nhìn tờ giấy Hứa Ngạn Văn để lại, Tiết Giai Duyệt nhịn không được cười.

"Làm cơm cho anh ta nhiều như vậy, cuối cùng anh ta cũng làm lại cho bữa sáng, xem như còn chút lương tâm!"

Tiết Giai Duyệt nghĩ xong kéo cái ghế ra ngồi xuống, cầm lấy sandwich cắn một cái, sandwich vị bơ, kèm thêm còn có thịt bò cùng hoa quả khô, ngọt ngào lại ngon miệng, còn có mùi thơm hoa quả khô, ăn rất ngon.

"Hương vị coi như không tệ, cảm ơn bữa sáng." Tiết Giai Duyệt ăn sandwich, lại uống sữa bò, lấy điện thoại di động ra nhắn Wechat cho Hứa Ngạn Văn, còn chụp một tấm ảnh ăn sạch gửi đi.

. . .

Trong phòng họp, Hứa Ngạn Văn đang họp, tổng giám đốc marketing đứng ở trên bục cảm xúc mãnh liệt dạt dào báo cáo năng suất tiêu thụ tháng này, ngay lúc này, điện thoại Hứa Ngạn Văn đặt ở trên bàn hội nghị rung một chút.

Thanh âm ngắn ngủi làm Hứa Ngạn Văn chú ý, con ngươi phía sau

mắt kính đảo qua, liếc nhìn Wechat nhảy ra nhắc nhở trên màn hình điện thoại di động.

Hình như là Tiết Giai Duyệt nhắn Wechat. . .

Hứa Ngạn Văn thả bút trong tay, đưa tay cầm điện thoại di động lên, cúi đầu trượt màn hình di động, ngón tay chạm vào biểu tượng Wechat, liền thấy nội dung Tiết Giai Duyệt gửi tới.

Giai Duyệt:【 Ăn hết rồi, ăn rất ngon, cảm ơn bữa sáng của anh. Hình ảnh đĩa không. jpg 】

Ngón tay Hứa Ngạn Văn ở trên màn hình hơi giật giật, trả lời: 【 Về sau dậy sớm, không được thức đêm. 】

Rất nhanh Tiết Giai Duyệt liền trả lời hắn, là một tấm hình ảnh nữ hài phi thường nhu thuận trong phim hoạt hình, không ngừng gật đầu đối với hắn, trong miệng ngoan ngoãn đáp ứng "Được" .

Ngón tay Hứa Ngạn Văn lướt trên màn hình bỗng nhúc nhích, khóe miệng cong lên một vòng cười.

Trong phòng họp, rất nhiều người đều nhìn thấy màn này.

Đặc biệt là tổng giám đốc marketing đứng tại trên bục thấy rõ ràng nhất, nội tâm khiếp sợ không thôi, trời đất ơi, Hứa tổng thế mà cười, khẳng định là báo cáo của hắn làm tốt, phương án marketing trình bày thật tốt, quý tiếp theo không ngừng cố gắng, tranh thủ thể hiện thành tích tốt hơn.

Thân là thư ký, Lâm Đạt ngồi bên cạnh Hứa Ngạn Văn cách đó không xa, toàn bộ quá trình cô thấy rất rõ ràng, Hứa Ngạn Văn đang một mực cúi đầu nhắn Wechat.

Rõ ràng trước kia hắn không thích có người chơi điện thoại vào lúc họp như vậy, thế nhưng bây giờ hắn lại phá lệ.

Lâm Đạt một mực nhìn sườn mặt Hứa Ngạn Văn, lẵng lẽ thu bút lại, trong lòng dâng lên từng đợt chua xót.

Không biết là ai nhắn Wechat cho hắn, khiến anh thích thú như vậy?

. . .

Buổi chiều ở nhà cũng không có gì làm, đêm qua Tiết Giai Duyệt vẽ thiết kế quá muộn, đầu óc hiện tại có chút đau, liền quyết định nghỉ ngơi trước một chút, đi ra ngoài dạo phố, thuận tiện tìm tiếp linh cảm.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiết Giai Duyệt đi trên phố hàng hiệu, hai bên là các cửa hàng rực rỡ muôn màu, cô đi dạo một đường, nhìn thấy cửa hàng nào thú vị đều vào xem.

Về sau đi mệt mỏi, Tiết Giai Duyệt nhìn thấy cuối phố có cửa hàng đồ ngọt trang trí nội thất rất có nghệ thuật, cô liền đi vào, người trong tiệm không nhiều, chỉ có tầm hai ba người ngồi trong tiệm uống cà phê ăn đồ ngọt.

Trong tiệm hình như đang phát nhạc thư giãn, trong tủ kính trưng bày đủ loại kiểu dáng đồ ngọt, quả xoài ngàn tầng, sầu riêng ngàn tầng, mộc đường chén, bánh quy chocolate, mã tạp rồng, tuyết mị nương các loại, nhìn rất ngon mắt.

Tiết Giai Duyệt chọn một chén tiêu đường mã kỳ đóa cùng mã tạp rồng, đi đến gần chỗ cửa sổ bên cạnh ngồi xuống, xuyên thấu qua cửa sổ trong suốt, có thể nhìn thấy người trên đường lui tới.

Buổi chiều uống một chén cà phê, nhấm nháp đồ ngọt yêu thích, nghe âm nhạc êm dịu, thật thoải mái.

Tiết Giai Duyệt lấy điện thoại di động ra chụp ảnh, chuẩn bị khoe bạn bè, ngón tay chạm vào Wechat, vừa hay nhìn thấy Hứa Ngạn Văn trả lời cô trước đó: 【 Đang họp. 】

Thật ra, Hứa Ngạn Văn trông coi một công ty lớn như vậy thật vất vả, nhiều lần đêm tối cô đều nhìn thấy Hứa Ngạn Văn tăng ca ở thư phòng, bao nhiêu người đều trông cậy vào lão đại hắn kiếm cơm, áp lực trên người hắn rất lớn.

Có lẽ là tâm huyết dâng trào, Tiết Giai Duyệt nhắn Wechat cho Hứa Ngạn Văn: 【 Buổi trưa anh có muốn uống trà không? Tôi đang cửa hàng đồ ngọt, đồ ngọt ăn rất ngon. Công việc vất vả, ăn đồ ngọt nghỉ ngơi một chút, tâm tình sẽ tốt hơn! 】

Hứa Ngạn Văn ở trong phòng làm việc xử lý văn kiện, nhận được Wechat Tiết Giai Duyệt, hơi suy tư một chút, trả lời cô: 【 Được. 】

Giai Duyệt:【 Vậy anh muốn ăn gì? 】

Hứa Ngạn Văn:【 Cô chọn một chút là được. 】
4

Tiết Giai Duyệt trả lời một câu: 【 OK! 】

Cà phê của tiệm không tồi, đồ ngọt cũng nhiều vị, Tiết Giai Duyệt chọn một chén tiêu đường cầm sắt, lại mua một hộp bánh quy chocolate cùng một hộp quả xoài ngàn tầng, sau đó hỏi chủ quán giao ra ngoài, chủ quán nói có thể, Tiết Giai Duyệt liền để thức ăn ngoài gửi đến công ty Hứa Ngạn Văn.

Thức ăn ngoài qua khoảng nửa giờ liền đến công ty, nhân viên tiếp tân để tiểu ca giao thức ăn chờ, lại gọi điện thoại đến văn phòng Hứa Ngạn Văn, hỏi có cần mang lên không, Hứa Ngạn Văn nói trong điện thoại của hắn gọi trợ lý Phùng xuống dưới lấy.

Trợ lý Phùng rất nhanh liền từ trên lầu đi xuống mang thức ăn lên, trên đường hắn trở về văn phòng Hứa Ngạn Văn, vừa vặn gặp Lâm Đạt cầm văn kiện đến tìm Hứa Ngạn Văn ký tên.

"Đây là trà chiều sao trợ lý Phùng? Thì ra trợ lý Phùng thích ăn chocolate bánh quy cùng quả xoài ngàn tầng?" Lâm Đạt cười nói.

Trợ lý Phùng lắc đầu, nói: "Không của tôi."

Lâm Đạt trừng mắt nhìn, nghĩ thầm chẳng lẽ là người nào mua cho trợ lý Phùng? Nhưng trợ lý Phùng hình như là có bạn gái nha?

Không đợi Lâm Đạt đoán được ngọn nguồn sự tình, liền nghe được trợ lý Phùng nói thẳng: "Đây là Hứa phu nhân mua cho Hứa tổng."

Hứa phu nhân?

Lâm Đạt nghe vậy, lại nhìn thoáng qua trà chiều trợ lý Phùng cầm trên tay, bánh quy chocolate cùng quả xoài ngàn tầng đều là đồ ngọt, cô thế nhưng chính tai nghe Hứa tổng nói qua không thích ăn đồ ngọt, như vậy, những lời đồn kia đều là thật, Hứa phu nhân quả thật không hiểu rõ Hứa tổng một chút nào, quan hệ của hai người là thật không tốt. . .
2

Tác giả có lời muốn nói: Hôm nay tâm tình tốt, phát hồng bao cho mọi người ~~



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện