Edit: Ahn
Beta: wlft
Hứa Ngạn Văn khẽ nói, mi mắt hơi giật giật. Anh nhìn về phía Tề Giai Duyệt. Tề Giai Duyệt hiện tại khuôn mặt tràn đầy bi thương cùng ủy khuất, hiển nhiên cô không làm sai.
Hứa Ngạn Văn vội vàng trở về bàn ăn, trong lòng cảm thấy có lỗi vì mấy trò đùa của mấy tên kia, "Em đừng nghe bọn nó nói bừa, bọn nhóc thối nói loạn thôi."
Tiết Giai Duyệt chớp chớp mắt, nếu là nguyên chủ nghe được mấy lời trào phúng kia hẳn sẽ rất khổ sở. Nhưng mà... hiện tại cô không phải cô ấy. Mà với Tề Giai Duyệt, mấy lời đó không đến mức cô phải để tâm, cũng không có gì phải cảm thấy đặc biệt cả. Cơm cũng đã nấu xong, không phải nói không ngon là không ngon, nhìn đống đồ ăn trên bàn là biết.
1
Cô nhìn Hứa Ngạn Văn, hơi hơi mỉm cười, bâng quơ nói: "Không sao, em không nghe thấy gì."
Hứa Ngạn Văn: "......"
"Ăn cơm thôi." Tiết Giai Duyệt cầm đũa bình tĩnh nói.
Hứa Ngạn Văn nhìn Tiết Giai Duyệt vẻ mặt bình tĩnh ăn cơm ăn canh, giống như thật sự đối chuyện vừa rồi một chút cũng không để trong lòng.
Cô bình tĩnh, nhưng thế này cũng quá bình tĩnh rồi. Cái này cùng dáng vẻ khi trước so sánh, quả thật khác xa nhau.
Ánh mắt Hứa Ngạn Văn trở nên sâu thẳm, kéo ghế ngồi xuống tiếp tục ăn cơm. Rõ ràng đồ ăn không đổi, nhưng nhai ở trong miệng không cảm nhận được mùi vị gì.
Hứa Ngạn Văn không ăn ở nhà suốt mấy hôm nay, công việc gần đây rất nhiều. Anh đi làm khi Tiết Giai Duyệt chưa ngủ dậy, đến khi Tiết Giai Duyệt ngủ lăn quay rồi, hắn còn chưa trở về.
Tiết Giai Duyệt cũng không hỏi xem Hứa Ngạn Văn có thật sự bận hay không. Dù sao hắn không về nhà thì cô sống cuộc sống một mình càng thoải mái. Mỗi ngày ở nhà vẽ bản thiết kế, xem phim dài tập, chơi game chán thì dạo phố, ngày tháng cứ êm đềm trôi qua.
Hôm nay Hứa Ngạn Văn ở văn phòng xử lý văn kiện thì Chu Thần Quang tới. Cậu ta vui mừng báo cho Hứa Ngạn Văn tiến độ của dự án mới.
"Hạng mục đang tiến triển rất thuận lợi, khả năng tháng sau sẽ hoàn thành."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nói đến thành tích của dự án, Chu Thành Quang mặt mày rạng rỡ, hớn hở, vui tươi.
Hứa Ngạn Văn nhìn Chu Thần Quang một lượt, đối với hiệu suất làm việc của cậu ta có thể yên tâm, thành tích cũng không tồi.
"Cậu làm cũng khá đấy."
Khó mà được Hứa Ngạn Văn mở miệng khen ngợi, Chu Thần Quang thật cao hứng. Nhìn thấy bây giờ tâm tình của ông sếp này cũng rất tốt, cậu nhân cơ hội này tò mò hỏi:
"Hứa ca, nói thật, tôi rất tò mò, Giai Duyệt nấu ăn thật sự ngon sao?"
Hứa Ngạn Văn lạnh lùng liếc cậu ta một cái.
Chu Thần Quang thấy ánh mắt hắn tự nhiên không đúng, vội vàng ha hả đánh trống lảng:
"Tôi đây là trời sinh tò mò, tò mò nên hỏi chút thôi."
Cái tên này cũng lật mặt nhanh quá! Một ngày không mắng sẽ bị ngứa mồm!
"Nợ nần hồi trước giữa chúng ta vẫn chưa giải quyết xong," Hứa Ngạn Văn sau cặp kính không gọng hơi híp mắt lại, nhìn chằm chằm Chu Thừa Quang đầy ác ý, "Cậu muốn đi Châu Phi khai thác mỏ sao?"
Lão đại quả nhiên khiến người ta rét buốt tâm hồn. Chu Thành Quang không khỏi run rẩy, vội vàng nói:
"Tôi không có! Tôi không muốn! Tôi sai rồi!"
"Cút." Hứa Ngạn Văn ném văn kiện cho cậu, không lưu tình mà đuổi người.
Chu Thần Quang cuống quýt ôm văn kiện hạng mục, một giây cũng không lề mề, thiếu điều mọc cánh bay khỏi phòng.
Trở về chỗ ngồi của mình, Chu Thần Quang càng nghĩ càng ủy khuất. Hứa ca của bọn họ thay đổi rồi, thật sự thay đổi rồi!
Chu Thần Quang mở WeChat vào trong nhóm bán thảm cho bản thân.
Ánh bình minh: @mọi người. Tôi thật ủy khuất, quá ủy khuất, vô cùng ủy khuất mà [khóc lớn.jpg]
Tiểu Triết: Có zụ gì?
Ánh bình minh: Hứa ca không phải Hứa ca trước kia!
Đường Dật Xuyên:???
Ngô Đồng: Nói mê sảng gì vậy?
Ánh bình minh: Trước kia Hứa ca thật tốt. Dù mặt lạnh vẫn quan tâm chúng ta, chiếu cố chúng ta. Hiện tại hắn thay lòng đổi dạ rồi, không còn là Hứa ca ngày hôm qua nữa. Trong lòng Hứa ca có người khác, vừa rồi còn kêu ta cút!
Tiểu Triết:......
Đường Dật Xuyên:......
Ngô Đồng:......
Giây tiếp theo màn hình hiện một dòng chữ xám nho nhỏ:
Ánh Bình Minh bị Hứa Ngạn Văn kick khỏi nhóm.
1
Lại thêm một lúc sau sau nữa, trong nhóm không hẹn cùng nhau nhắn:
Tiểu Triết: Ha ha ha ha ha!
Đường Dật Xuyên: 233333
Ngô Đồng: [Vừa cười vừa khóc.jpg]
Chu Thần Quang - kẻ vừa bị đá khỏi nhóm chat, nhìn chằm chằm vào điện thoại trên tay một lúc lâu mới thức được sai lầm của bản thân, vội vàng nhắn riêng cho Hứa Ngạn Văn:
Ánh bình minh: Đại ca, em sai rồi [ôm đùi khóc lớn.jpg]
Hứa Ngạn Văn cao lãnh: C-Ú-T. Cút!
⁂
Buổi chiều trà thời gian, Lâm Đạt tự mình chuẩn bị một ít bánh kem mousse đem tới cho mọi người cùng ăn. Đây là cô ở nhà tự học, sau khi thất bại 1000 lần thì cũng có được thành quả.
Trần Hiểu Mai - bạn thân cô nàng vừa ăn khí thế khen, khen tới độ nói bánh này ăn ngon miệng cực kỳ, so bên ngoài tiệm bánh ngọt bán ăn ngon hơn.
Các đồng nghiệp trong văn phòng không thể không khen bánh ngon, còn không quên mà khen cô nàng khéo léo.
"Lâm Đạt thật khéo tay nha, bánh mousse này ăn cũng ngon quá."
"Làm thế nào mà cô làm được cái bánh này vậy? Quá ngon rồi!!!!"
"Hay mở một quán ăn online đi cưng, đảm bảo ngày nào cũng có đơn luôn.?
"Đăng quảng cáo trên X Sound một cái đi, khéo lại bạo đó hahaa.."
Lâm Đạt cười khiêm tốn, "Mình cũng chỉ tùy tiện làm một cái thôi, không đến mức vậy đâu. Lần sau mọi người còn muốn ăn, mình sẽ làm thêm nhiều loại."
"Lâm Đạt, lần sau sẽ làm món gì?"
"Pudding dâu, bánh quy bơ, sầu riêng hộp..."
"Oa, Lâm Đạt lợi hại! Có thể làm nhiều món ngon như vậy, quá trâu bò!"
Nghe đồng nghiệp khích lệ, Lâm Đạt trong lòng nở hoa, càng nghe càng thấy bản thân quá thiên phú, cũng cảm nhận được sự yêu quý của mọi người. Tuy rằng mấy món mới kia chưa biết làm, nhưng cô có thể học. Học mấy trăm lần cũng được, đến khi ngon thì mang tới cho mọi người.
Lâm Đạt tâm trạng vui vẻ cầm hộp bánh kem mousse còn lại, pha thêm một ly cà phê, đi tới văn phòng Hứa Ngạn Văn gõ cửa.
Hứa Ngạn Văn vừa kết thúc buổi hội nghị qua video, đóng lại máy tính trả lời, "Mời vào."
Lâm Đạt vặn tay nắm cửa, bưng cà phê cùng bánh đi vào. Miệng nở nụ cười dịu dàng:
"Hứa tổng làm việc vất vả rồi, nghỉ ngơi dùng trà chiều một lát."
Đôi mắt sau cặp kính lạnh nhạt, Hứa Ngạn Văn dựa lưng vào ghế, nhàn nhạt nói:
"Tôi nhớ rõ tôi hình như không gọi trà chiều."
Không nghĩ tới Hứa Ngạn Văn