Edit: Ngô Diệp Tử
Beta: yoichi
Mở cửa phòng ngủ Hứa Ngạn Văn ra, rèm cửa màu xanh lam, ga trải giường màu xanh lam, căn phòng sạch sẽ, mùi hương chỉ thuộc về Hứa Ngạn Văn phả vào mặt.
Tiết Giai Duyệt đứng ở cửa ngây người một lúc, giống như bị lây nhiễm, nhiệt độ nóng hầm hập trong lòng bàn tay không thể kiểm soát được từ từ truyền lên mặt.
Cửa sổ mở hơi hé, cơn gió thổi lướt qua tấm rèm cửa màu xanh lam.
Phòng của Hứa Ngạn Văn bày trí sạch sẽ gọn gàng, không có bất kỳ đồ vật dư thừa nào, giống hệt con người lạnh lùng của anh.
Tiết Giai Duyệt đứng ở cửa một lúc rồi mới bước vào bên trong, đưa tay lên treo áo vest và cà vạt lên trên giá.
Ở trong phòng ngủ của Hứa Ngạn Văn quá lâu không tốt, cô treo xong áo vest và cà vạt chuẩn bị rời đi, lúc xoay người lại, cô nhìn thấy bức ảnh để trên kệ bên cạnh. Theo bản năng, cô khẽ dừng lại.
Bức ảnh này được chụp từ nhiều năm trước, trong bức hình có 4 người. Người ngồi ở giữa chính Hứa lão gia tử. Hứa Ngạn Văn và Tiết Giai Duyệt đứng bên trái và bên phải ông lão. Bên tay phải của Hứa Ngạn Văn là một cô gái ngang tuổi anh, mặc váy công chúa, đang khoác tay Hứa Ngạn Văn, nở nụ cười ngọt ngào.
Tiết Giai Duyệt ngay lập tức nhận ra, cô gái kia không ai khác chính là nữ chính Hàn Mộng Tuyết.
Người mặc váy công chúa chính là Hàn Mộng Tuyết, là thiên kim tiểu thư chân chính, gia thế khủng, vẻ ngoài xinh đẹp, học thức cao, thanh mai trúc mã của Hứa Ngạn Văn. Hai người bọn họ chính là một cặp "trai tài gái sắc", "trời sinh một đôi."
Đúng là "không so sánh thì không có đau thương", dù là bức hình chụp từ hơn 10 năm trước, không cần so sánh với người thật. Tiết Gia Duyệt so với Hàn Mộng Tuyết thì kém xa. Hàn Mộng Tuyết chính là nàng công chúa chân chính. Còn Tiết Giai Duyệt căn bản là chú vịt con xấu xí đi lạc vào nhà giàu. Cho dù có được Hứa lão gia tử yêu thương chăm sóc, độ chênh lệch có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Nếu không phải Hứa lão gia tử nhất quyết thực hiện giao ước với ông nội của Tiết Gia Duyệt lại thêm chuyện Tiết Gia Duyệt hạ dược hãm hại Hứa Ngạn Văn thì có lẽ Hàn Mộng Tuyết đã sớm gả cho anh ấy , hai người sống hạnh phúc bên nhau, có khi bây giờ đã có một đứa bé bụ bẫm . Sẽ không có chuyện gì xảy ra với Tiết Gia Duyệt.
Tiết Giai Duyệt xem đi xem lại bức hình của Hàn Mộng Tuyết, giật giật khóe môi, vừa định lên tiếng, thì nghe được giọng nói của Hứa Ngạn Văn từ trong phòng bếp truyền ra.
"Gia Duyệt, ra đây giúp anh!"
Nghe thấy tiếng kêu, Tiết Giai Duyệt hoàn hồn, cô không nên tiếp tục ở lại trong phòng ngủ của Hứa Ngạn Văn . Cô hốt hoảng chạy ra ngoài, đi thẳng về phía phòng bếp "Ra ngay đây. "
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiết Giai Duyệt đi đến phòng bếp rồi dừng lại, lúc này cô mới cảm nhận cơn đau đớn từ đầu gối truyền lên, bất giác nhíu mày, khẽ kêu lên một tiếng.
Hứa Ngạn Văn bắt gặp cảnh cô nhíu mày, lên tiếng hỏi: "Sao vậy?"
"Đi nhanh quá nên động phải vết thương." Tiết Giai Duyệt giật giật khóe môi, vết thương trên đầu gối thực sự rất đau.
Hứa Ngạn Văn nhìn lướt qua đầu gối của cô, cái váy chặn tầm nhìn, không thể nhìn thấy vết thương trên đầu gối như thế nào.
"Có đau không?" Hứa Ngạn Văn giọng điệu quan tâm hỏi.
Tiết Giai Duyệt chớp chớp mắt, ngẩng đầu lên nhìn Hứa Ngạn Văn, đối diện với khuôn mặt bình tĩnh tuấn tú của Hứa Ngạn Văn, trong lòng không nhịn được cười, xua tay nói: "Không sao đâu, không sao đâu, bây giờ đã hết đau rồi."
Ánh mắt thâm thúy dừng lại trên khuôn mặt của cô một lúc, cô vẫn như cũ giả bộ không thèm tâm đến, nhìn xung quanh một lúc, hỏi: "Anh gọi em ra đây muốn em giúp chuyện gì á?"
Thu hồi tầm mắt, Hứa Ngạn Văn chỉ về mấy quả trứng bên cạnh. Giọng điệu lạnh lùng giống hệt với trước kia: "Đánh trứng gà hộ anh. "
"Vâng. " Tiết Giai Duyệt đáp lại, đập trứng gà vào thành bát, cầm máy đánh trứng lên tập trung làm việc.
Lúc Tiết Giai Duyệt đang tập trung đánh trúng. Hứa Ngạn Văn quay sang nhìn cô. Cô lại nhìn chằm chằm vào mấy quả trứng trong bát, hoàn toàn không thèm để ý đến anh bên này.
Một lúc sau, Tiết Giai Duyệt đánh trứng xong. Quay sang thấy Hứa Ngạn Văn đang thái khoai tây, đao pháp khá tốt, vừa nhanh vừa ổn định, giống như thường xuyên được luyện tập, xoát xoát xoát một lúc, các miếng khoai tây vừa mỏng vừa đều.
"Oa, kỹ năng dùng dao của anh tốt thật đấy!" Tiết Giai Duyệt thán phục, rất ngưỡng mộ kỹ năng dùng dao của anh.
Hứa Ngạn Văn khóe môi khẽ nhếch lên, bình thản nói: "Nếu luyện tập chăm chỉ thì sẽ biết làm thôi. "
Ha ha!
Tiết Giai Duyệt bĩu môi, cô nấu ăn nhiều năm như vậy, tự nhận món ăn mình làm khá ngon, nhưng kỹ năng dùng dao vẫn thua xa Hứa Ngạn Văn.
Muốn làm văn giỏi thì luyện nhiều sẽ biết, đọc nhiều sẽ tốt, nhưng đối với một số người , họ không cần phải tập luyện, chỉ cần dựa vào tài năng.( Nhìn xem , đây chính là sự khác biệt giữa người siêng và thiên tài ヽ (`Д)ノ )
Tuy nhiên tài năng còn phụ thuộc vào từng người. Chờ đến lúc ăn cơm ,Tiết Giai Duyệt lại thở dài, trù nghệ của Hứa Ngạn Văn vô cùng tốt, so với mấy cô làm thì ăn ngon hơn nhiều. Mặc dù cô không muốn thừa nhận, nhưng sự thật là như vậy nha .
Tiết Giai Duyệt ăn thử miếng "khoai tây xào dấm", mùi vị vô cùng ngon. Cô không nhịn được liền nói với Hứa Ngạn Văn: "Về sau nếu anh không làm chủ tịch, có thể tự mở quán ăn, đảm bảo việc kinh doanh vô cùng thuận lợi. "
Tay cầm đũa của Hứa Ngạn Văn dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn cô, nói: "Em chắc chứ?"
Mặc dù câu nói của Hứa Ngạn Văn rất bình thường, nhưng Tiết Giai Duyệt cảm nhận sự khinh bỉ bên trong câu nói.
Nghĩ lại cũng đúng. Anh đường đường chủ tịch tập đoàn Hứa thị, giá trị bản thân ước tính lên tới hàng chục tỷ. Mỗi ngày kiếm được mấy trăm vạn. Cô lại bảo anh "nếu không làm chủ tịch nữa thì chuyển sang đầu bếp". Rõ ràng là đang coi thường anh?
Tiết Giai Duyệt tự vỗ đầu mình một cái để nhắc nhở bản thân tỉnh táo, người ngồi đối diện chính là nam chính, không phải con chó con mèo, không được phép luyên thuyên!
"Món ăn anh làm ăn rất ngon . " Tiết Giai Duyệt vội vàng chuyển chủ đề.
Cách chuyển chủ đề của cô quá cứng nhắc!
Hứa Ngạn Văn khẽ "ừ" một tiếng.
Tiết Giai Duyệt muốn xoa dịu bầu không khí, lại nói tiếp: "Trước khi ở nhà chính không thấy anh nấu cơm. "
Hứa Ngạn Văn thờ ơ nói: "Phiền phức, không muốn làm!"
Tiết Giai Duyệt: "..."
Nghe được lời nói của Hứa Ngạn Văn, Tiết Giai Duyệt suýt chút nữa làm rơi bát xuống đất. Anh nói nấu cơm rất phiền phức cho nên không muốn làm!
Nhưng... nhưng... hôm nay anh lại !
Hứa Ngạn Văn đặt đũa xuống, nhắm mắt lại uống một ngụm cạnh, đứng dậy, trước khi rời đi nói: "Có qua có lại."
Ha ha!
Tiết Giai Duyệt muốn lườm anh, cô xuống bếp nấu cơm nhiều lần như vậy, mà anh mới chỉ làm đúng một lần! Hừ!
...
Mấy ngày sau, Tiết Giai Duyệt nằm ở nhà nghỉ ngơi dưỡng thương.
Lấy cớ bị thương, Tiết Giai Duyệt lười biếng không chịu nấu cơm
Đối với việc này, Hứa Ngạn Văn không có ý kiến. Ngược lại, vào mỗi sáng anh đều làm bữa sáng cho cô, buổi tối vừa về nhà liền xuống bếp nấu bữa tối. Nếu phải tăng ca, Hứa Ngạn Văn sẽ gọi điện thoại báo cho cô, kêu cô tự gọi đồ ăn bên ngoài. Thế nên, mấy ngày nay cô đều trải qua khoảng thời gian thử giãn thoải mái.
Buổi sáng hôm nay, trước khi đi làm, Hứa Ngạn Văn nói với Tiết Gia Duyệt là tối nay có việc bận, có thể đến khuya mới về nhà, kêu cô tự lo liệu bản thân.
Tiết Gia Duyệt rất hưởng thụ mấy ngày này được anh chăm sóc, trong lòng rất thoải mái, lúc nghe anh nói tối nay sẽ về muộn, thực ra có chút không nỡ, nhưng biết công việc anh rất bận, cô không nên quấy rầy anh, ngoan ngoãn đồng ý.
"Anh cứ tập trung làm việc đi. Em tự chăm sóc bản thân được. "
"Anh đi đây. "
"Bye bye. " Tiết Giai Duyệt vẫy tay chào, nhìn anh rời đi.
Hứa Ngạn Văn vừa đi khuất, cô liền nhận được điện thoại của Hứa lão gia tử.
"Duyệt Duyệt, mấy ngày hôm nay cháu đang bận chuyện gì? Tại sao không đi về nhà chính?"
Tiết Giai Duyệt muốn dấu ông lão chuyện cô bị thương, để ông lão không phải lo lắng, cô nói mình đang tập trung vẽ bản thiết kế và đang muốn tìm một công việc: "Con đang vẽ một số bản thiết kế. Hứa ca khen bản vẽ rất đẹp. Con đã nộp cv trên mạng, đang muốn tìm