Edit: Ngô Diệp Tử
Beta: Yoichi
Hứa Ngạn Văn hoàn toàn không biết suy nghĩ trong lòng của Lâm Đạt, anh cúi đầu gửi tin nhắn wechat cho Tiết Giai Duyệt, cô nhóc kia ở nhà một mình, không biết có tự chuẩn bị bữa cơm cho bản thân ăn không!
Khi tiếng chuông điện thoại vang lên, Tiết Giai Duyệt vẫn đang tập trung vẽ bản thảo thiết kế. Khi cô vẽ xong ý tưởng, mới cầm điện thoại lên đọc tin nhắn.
Hứa Ngạn Văn: Em ăn cơm chưa?
Tiết Giai Duyệt nhanh chóng trả lời: Em chưa ăn.
Tin nhắn wechat của Hứa Ngạn Văn WeChat lại hiện lên: Tại sao vẫn chưa ăn cơm?
Tiết Giai Duyệt: Chưa đói, tí nữa ăn cơm sau.
Hứa Ngạn Văn: Tối nay em định ăn gì?
Tiết Giai Duyệt suy nghĩ một lúc, cả ngày hôm nay cô không đi ra bên ngoài, hình như trong tủ lạnh đã hết thức ăn, vì vậy cô trả lời Hứa Ngạn Văn: Ăn mì.
Hứa Ngạn Văn nhìn chằm chằm tin nhắn, khẽ nhíu mày, con nhóc này đúng là không chịu nghe lời. Anh không ở nhà một hôm thôi mà đã không chịu ăn uống tử tế!
Ăn ngon. Hứa Ngạn Văn nặng nề gõ 2 chữ gửi đi.
Nhìn chằm chằm vào tin nhắn Hứa Ngạn Văn mới gửi. Tiết Giai Duyệt chớp chớp mắt. Trước khi cô nghĩ ra cách trả lời Hứa Ngạn Văn. Cô lại nhận được bao lì xì từ Hứa Ngạn Văn.
? ? ?
Tiết Giai Duyệt nhìn chằm chằm vào bao lì xì. Trong đầu nghĩ là nên nhận hay nhận hay là nhận?
Hứa Ngạn Văn giúp cô tìm ra đáp án: Nhận lì xì đi, gọi một bữa cơm thịnh soạn.
Điều này có nghĩa là anh đang muốn mời cô ăn một bữa cơm thịnh soạn?
Được nha ! Vì anh có lòng mời khách, cô lại không lý do gì để từ chối cả. Tiết Giai Duyệt vui vẻ nhận bao lì xì.
Nhận lì xì xong, Tiết Giai Duyệt gửi hình ảnh cảm ơn Hứa Ngạn Văn: Cảm ơn sếp.jpg
Hứa Ngạn Văn nhìn chằm chằm tin nhắn của Tiết Giai Duyệt vừa gửi đến, sự chú ý rơi vào chữ "sếp", không rời mắt một lúc lâu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
...
Tiết Giai Duyệt nhận lì xì của Hứa Ngạn Văn, đặt đồ ăn bằng APP "mỹ thực", đợi đến khi đồ ăn giao tới, cô chụp lại gửi cho Hứa Ngạn Văn.
Nhưng lần này Hứa Ngạn Văn không trả lời tin nhắn, cô đoán có thể do anh bận không có thời gian xem. Liền để điện thoại ra một bên, vui vẻ thưởng thức bữa tiệc hảo hạn của mình.
Hứa Ngạn Văn cùng phó chủ tịch Vương và Lâm Đạt đã đi đến khách sạn nơi bữa tiệc diễn ra. Chủ nhân bữa tiệc lần này chính chủ tịch Cố thị- Cố Đình Thâm. Hứa Ngạn Văn tham dự bữa tiệc xã giao lần này chính là vì nhận lời mời của Cố Đình Thâm.
Trên thực tế, tập đoàn Hứa thị và tập đoàn Cố thị kinh doanh hai lĩnh vực khác nhau. Chỉ có một bộ phận kinh doanh có liên hệ với nhau, tuy nhiên Hứa Ngạn Văn và Cố Đình Thâm gặp nhau vài lần trước đó, đồng thời có ý định tiếp tục hợp tác trong thời gian sắp tới.
Hứa Ngạn Văn vừa bước vào đại sảnh, Cố Đình Thâm đang nói chuyện vừa nhìn thấy anh, liền vội vàng nói với người bên cạnh mấy câu. Dẫn theo vợ là Đường Hân Điềm đi ra tiếp đón
"Hứa tổng. "
"Chủ tịch Cố. "
Hai người mỉm cười bắt tay nhau, hỏi thăm về tình hình hiện tại, liền bắt đầu bàn luận chuyện kinh doanh.
Đường Hân Điềm yên lặng đứng bên cạnh Cố Đình Thâm, nghe Cố Đình Thâm và Hứa Ngạn Văn bàn luận chuyện kinh doanh.
Mặc dù cô ấy không hiểu mấy chuyện này, nhưng cô vẫn luôn nụ cười lịch sự trên khuôn mặt.
Lâm Đạt nhìn cô ấy, nở nụ cười nịnh hót: "Chào Cố phu nhân. "
Ý đồ nịnh hót thể hiện quá rõ, lộ rõ ý xấu. Đường Hân Điềm lạnh lùng quay sang nhìn Lâm Đạt, mặc dù Lâm Đạt che giấu suy nghĩ rất kỹ, nhưng không thể qua được con mắt của Đường Hân Điềm.
Đường Hân Điềm không thích kiểu người như Lâm Đạt. Mục đích quá rõ ràng, khiến người khác cảm thấy ác cảm , khó chịu .
"Cố phu nhân thật xinh đẹp." Lâm Đạt bắt chuyện với Đường Hân Điểm. Đường Hân Điềm lắng nghe vẫn giữ nụ cười, thỉnh thoảng trả lời một câu, thái độ không nóng không lạnh.
Không biết có phải Lâm Đạt không để ý thái độ của Đường Hân Điềm đối với mình hay vì da mặt quá dày không thèm để tâm đến. Cô ta luôn chủ động tìm chủ đề bắt chuyện với Đường Hân Điềm, vừa nói vừa cười, người ngoài không biết rõ sự thật bên trong lại còn tưởng rằng hai người rất thân thiết.
Cho đến khi, có một vị khách mời xuất hiện. Vì người này là bạn thân của Đường Hân Điềm và Cố Đình Thâm. Đường Hân Điềm muốn đi chào hỏi những người khác, Lâm Đạt mới thôi không làm phiền Đường Hân Điềm nữa.
Trong bữa tiệc, Hứa Ngạn Văn cùng Cố Đình Thâm trò chuyện rất ăn ý, tâm trạng vui vẻ, về sau còn trò chuyện thêm một vài đối tác khác. Nội dung của buổi trò chuyện xoay quanh chủ đề làm ăn, vì quá phấn khích sau đó lại bị những người khác chạy đến mời uống rượu đến khi rời khỏi bữa tiệc, anh có hơi say.
"Hứa tổng, ngài vẫn ổn chứ?"
Lâm Đạt thấy Hứa Ngạn Văn bước đi loạng choạng, vội chạy đến dìu anh. Nói là dìu, nhưng cơ thể của cô ta lại áp vào cơ thể của Hứa Ngạn Văn.
Cặp mắt đằng sau lớp kính đột nhiên trở nên sắc bén. Hứa Ngạn Văn vung tay ra ngăn cản Lâm Đạt: "Cô đừng đụng vào người tôi!"
"Hứa tổng..." Lâm Đạt bày ra vẻ mặt tủi thân, mong đợi nhìn Hứa Ngạn Văn, cố tiến lên phía trước: "Để tôi đưa ngài về nhà. Ngài uống rượu nên tôi rất lo lắng. "
Hứa Ngạn Văn không thèm nghe cô ta nói, xoa xoa hai huyệt thái dương, thấy cô ta định đưa tay ra, anh lại hất ra. Lấy lại bình tĩnh, lạnh lùng nhìn cô ta nói: "Tôi không cần cô đưa về. Tôi có tài xế. "
"Tôi.. tôi chỉ lo lắng cho ngài. " Lâm Đạt giải thích.
"Không cần. " Hứa Ngạn Văn từ chối dứt khoát, chỉ tay về hướng Lâm Đạt nói: "Tôi uống rượu, không tiện để cô ngồi ở trên xe tôi. Tôi nhờ phó chủ tịch Vương đưa cô về."
Lâm Đạt: ...
Kế hoạch của cô ta...
"Lão Vương!" Hứa Ngạn Văn gọi phó chủ tịch Vương, phó chủ tịch Vương tiến về phía trước hai bước, Hứa Ngạn Văn nói: "Tối này ông không uống rượu. Ông phụ trách đưa Lâm Đạt về!"
Chính xác là giọng điệu ra lệnh.
Là cấp dưới, phó chủ Vương không thể từ chối, ông ta còn muốn tiếp tục làm cấp dưới của Hứa Ngạn Văn liền ngay lập tức đồng ý: "Vâng. Tôi sẽ đưa cô ấy về. "
"Được . " Hứa Ngạn Văn nói: "Vậy tôi đi về trước. "
Phó chủ tịch Vương vội vàng chạy lên phía trước giúp Hứa Ngạn Văn mở cửa xe, "Ngài đã uống rượu, nhớ phải cẩn thận. Về nhà nghỉ ngơi thật tốt. "
Lâm Đạt đứng bên cạnh, trơ mắt nhìn phó chủ tịch Vương đưa Hứa Ngạn Văn lên xe, rồi trơ mắt nhìn xe của Hứa Ngạn Văn từ từ rời đi.
Phó chủ tịch Vương quay lại nhìn, thấy Lâm Đạt nhìn chằm chằm về hướng xe vừa rời đi của Hứa Ngạn Văn. Không nhịn được cười hỏi: "Bây giờ cô muốn về nhà chưa?"
Lâm Đạt trong lòng có chút tủi thân, cô ta muốn đi cùng Hứa Ngạn Văn, không phải đi cùng với tên hói đầu phó chủ tịch Vương!
...
Đèn bên đường sáng trưng, chiếc xe thuận đường xuôi gió chạy về Ninh Hiên Nhã Uyển.
Tài xế nhìn qua gương chiếu hậu, thấy Hứa Ngạn Văn đang nhắm mắt dựa vào ghế phía sau, nhíu mày lại.
Tối nay, Hứa Ngạn Văn uống hơi nhiều rượu, tửu lượng của anh không tốt, uống nhiều rất dễ say.
"Hứa tổng, ngài có muốn uống chút nước không?" Thấy anh có vẻ không ổn, tài xế cất tiếng hỏi.
Hứa Ngạn Văn không mở mắt, tay đỡ lên trán, giọng nói rất trầm: "Không cần. Tôi muốn nằm chợp mắt một lúc. "
Tài xế quay lại nhìn, thấy anh vẫn đang nhắm mắt, không dám quầy rầy anh, nghiêm túc lái xe.
Xe nhanh chóng đi đến trước Ninh Hiên Nhã Uyển. Tài xế mở cửa xe ra, đỡ Hứa Ngạn Văn, dìu anh đi vào nhà.
Tiết Giai Duyệt vừa mới tắm rửa xong đang chuẩn bị ngủ, nghe thấy tiếng động cửa. Cô mở cửa phòng ngủ chạy ra ngoài. Thấy tài xế đang dìu Hứa Ngạn Văn say xỉn vào nhà.
"Tại sao anh lại uống nhiều rượu như vậy?" Tiết Giai Duyệt tiến lên phía trước, giúp tài xế dìu Hứa Ngạn Văn ngồi xuống ghế sofa.
Hứa Ngạn Văn mở mắt ra nhìn cô, anh vẫn cố biện hộ cho bản thân: "Anh không uống nhiều rượu , anh không hề say!"
Tiết Giai Duyệt nhìn khuôn mặt đỏ ửng của anh, thế này mà còn dám nói không say. Chỉ có kẻ say rượu mới nói như vậy.
"Cảm ơn chú đã đưa anh ấy về. "
Tiết Giai Duyệt nói lời cảm ơn với tài xế, tài xế cười nói "không có gì", đây là công việc của ông ấy. Ông ấy đã đi theo và ở bên cạnh Hứa Ngạn Văn suốt bao nhiêu năm qua.
Lúc tài xế rời đi, Tiết Giai Duyệt muốn đem Hứa Ngạn Văn về phòng ngủ của anh. Nhưng anh cao hơn cô rất nhiều, không có cách nào để di chuyển anh được.
"Anh có muốn quay về phòng ngủ không?" Tiết Giai Duyệt đứng ở trước mặt Hứa Ngạn Văn, giơ tay lên khẽ đẩy anh một cái.
Hứa Ngạn Văn mở mắt ra, có lẽ vì đang say, nên khóe mắt anh có hơi đỏ. Im lặng nhìn Tiết Giai Duyệt một lúc, khẽ gật đầu, đặt bàn tay lên tay của Tiết Giai Duyệt để cô đỡ anh dậy.
"Nể tình chiều này anh tặng em một bao lì xì. Em không tính toán với anh. " Tiết Giai Duyệt vừa dứt