Edit: Ngô Diệp Tử
Beta: Yoichi
Khuôn mặt Tiết Giai Duyệt đỏ ửng một cách bất thường, Hứa Ngạn Văn cũng cảm thấy cơ thể mình nóng ran lên. Lúc ăn cơm hai người bọn họ cùng uống bát cạnh do ông nội múc, bát canh kia chắc chắn có vấn đề!
Hứa Ngạn Văn bực bội đi về phía cửa phòng, thử vặn tay nắm cửa thì phát hiện cửa phòng đã bị khóa trái.
Có vẻ như Hứa lão gia tử đã sớm chuẩn bị từ trước, và cũng đề phòng trước trường hợp bọn họ bỏ trốn.
Đành phải nghĩ cách khác vậy, Hứa Ngạn Văn quay về.
Lúc này Tiết Giai Duyệt cũng đoán được có chuyện gì đang xảy ra, lại nhớ ngày trước nguyên chủ bày mưu tính kế hại Hứa Ngạn Văn, nhìn thấy Hứa Ngạn Văn vẻ u ám đi tới gần, dùng đầu ngón chân suy nghĩ cũng biết bây giờ anh chắc chắn đang rất khó chịu. Nói không chừng còn nghi ngờ cô thông đồng Hứa lão gia tử để làm ra chuyện này.
"Em không hề biết chuyện ông nội sắp xếp, trước đó em cũng không hề biết chuyện này." Tiết Giai Duyệt nắm chặt bàn tay, cô cảm thấy sắc mặt của Hứa Ngạn Văn rất khó coi, đôi mắt đỏ rực, nhìn giống hệt một chú sói.
Hứa Ngạn Văn cố gắng áp chế cảm giác kỳ lạ trong lòng xuống, lạnh lùng "ừ" một tiếng. Đi về hướng cửa sổ nhìn thử ra bên ngoài, nơi này là lầu 3, phía dưới là sân vườn. Từ cửa sổ nhảy xuống là điều không thực tế, đặc biệt là đang trong tình huống này.
"Bây... chúng ta phải gì bây giờ?" Tiết Giai Duyệt trong lòng dâng lên từng luồng nhiệt, cảm thấy nóng bực khó chịu, cô dùng tay kéo cổ áo xuống, khuy áo lần lượt rơi xuống, cơ thể bị quần áo trói chặt đang kêu gào muốn được thả tự do, cô muốn cởi tất cả quần áo trên người xuống.
Hứa Ngạn Văn quay lại nhìn, vừa hay bắt gặp cảnh cô khó chịu tự tay cởi quần áo mình xuống, khuôn mặt đỏ ứng, cặp mắt đen nháy ngập tràn ánh nước, dáng vẻ thanh tú [1] kiều diễm [2], lộng lẫy giống như một đóa hoa hồng!
[1] Thanh tú là vẻ đẹp mảnh mai, thanh thoát, dễ gây cảm tình
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
[2] Kiều diễm là vẻ đẹp lộng lẫy, khiến người ta phải trầm trồ, thán phục.
Có lẽ là do tác dụng thuốc, Hứa Ngạn Văn cảm thấy Tiết Giai Duyệt bây giờ thật sự rất xinh đẹp và quyến rũ. yết hầu anh liên tục di chuyển. Có một dòng khí nóng từ thân dưới truyền thẳng lên đỉnh đầu, suýt chút nữa chôn vùi lý trí của anh.
"Anh sẽ nghĩ cách." Anh cắn răng cố ngăn cản phản ứng bất thường cơ thể, cố gắng lấy lại bình tĩnh, dùng tay nhéo đùi một cái thật mạnh, đau đớn khiến đầu óc của anh lấy lại được tỉnh táo.
"Vâng." Tiết Giai Duyệt thấy mình lên tiếng đầu lưỡi cứ bị níu lại. Đầu óc giống như bị dính keo không thể di chuyển được. Cô cắn răng kiên trì, lại thêm một luồng nhiệt truyền tới, cô cảm thấy cơ thể mình sắp bị thiêu cháy.
Hứa Ngạn Văn cố gắng không nhìn về phía cô, lựa chọn trốn tránh bằng cách đi vào nhà tắm, mở thử vòi hoa sen ra, may là nước lạnh, đây chắc chắn là thứ duy nhất mà ông nội bỏ sót.
Dùng nước lạnh để rửa mắt, dòng nước lạnh đã khiến cho Hứa Ngạn Văn lấy lại tỉnh táo. Anh ngẩng đầu lên nhìn mình trong gương, đôi mắt đỏ rực, giống chú sói đói đang đi săn mồi, vừa nguy hiểm vừa đáng sợ.
Khả năng tự chủ của anh rất tốt mới có kiên trì đến bây giờ. Anh không biết ông nội cho anh uống bao nhiêu lượng thuốc, nếu cứ tiếp tục. Anh không cam đoàn mình có thể kiềm chế được.
"Hứa... Hứa Ngạn Văn. . ."
Giọng nói hổn hển của Tiết Giai Duyệt từ bên ngoài truyền vào, rõ ràng Tiết Giai Duyệt đã dùng hết sức lực, nhưng giọng nói mềm mại giống như mèo kêu, khiến trái tim người nghe rung động.
Hứa Ngạn Văn chỉ cảm thấy một luồng nhiệt xông thẳng đến đỉnh đầu, vừa mới vất vả đè xuống cảm giác khó chịu kia bây giờ lại từ từ ngoi lên. Thậm chí so với trước còn mãnh liệt, anh không thể chống đỡ được nữa!
"Hứa... Hứa Ngạn Văn. . ." Tiết Giai Duyệt cố gọi anh, đầu óc cô bây giờ không được tỉnh táo, chỉ sót lại một tia lý trí, cố đi về phía cửa nhà tắm, lẩm bẩm nói: "Anh đã nghĩ ra được cách chưa?"
Hứa Ngạn Văn nhìn thấy Tiết Giai Duyệt xuất hiện ở cửa, cổ áo của cô bị kéo xuống, để lộ làn da trắng nõn, hai chú thỏ lấp ló ở trước ngực, khuôn mặt đỏ bừng đáng sợ, ánh mắt mơ màng, rất quyến rũ, giống như đóa hoa anh túc nở rộ!
"Hứa. . ."
Tiết Giai Duyệt giơ tay lên, muốn nắm tay Hứa Ngạn Văn. Ai ngờ, Hứa Ngạn Văn đi trước một bước nắm lấy tay cô.
Bàn tay anh cảm nhận được sự mềm mại tinh tế, mùi hương thơm ngát truyền đến, trong lòng anh đột nhiên run lên. Hứa Ngạn Văn nắm chặt tay Tiết Giai Duyệt, trong lòng có một giọng nói vang lên kêu anh mau ôm lấy cô, nhưng lý trí còn sót lại trong đầu lại nói anh không thể làm như vậy
Anh muốn ôm cô vào lòng, nhưng lý trí lại nói anh mau đẩy cô ra. Hai cảm xúc trái ngược, giống như băng với lửa đang đấu nhau.
Tiết Giai Duyệt bị anh giữ chặt, chỗ nào được anh chạm vào cô cảm thấy rất dễ chịu, cô không nhịn được phát ra tiếng rên rỉ thỏa mãn. Càng muốn được anh chạm vào nhiều. Cô mơ màng đưa bàn tay lên khác, muốn chạm lấy mặt anh: "Để em kiểm tra. . ."
"Giai Duyệt. . ." Hứa Ngạn Văn giữ tay cô lại, yết hầu liên tục di chuyển, thở ra luồng nhiệt như muốn thiêu đốt cô.
"Vâng. . ." Tiết Giai Duyệt đầu óc rối bời, không thể di chuyển, ngơ ngác nhìn anh.
Hứa Ngạn Văn ôm cô vào lòng, một mùi hương dịu dàng thoang thoáng trong mũi anh, dụ dỗ anh cúi đầu xuống để có cảm nhận mùi hương đó rõ hơn.
"Ư..." Hai làn môi chạm vào nhau. Tiết Giai Duyệt cơ thể mềm nhũn, suýt ngã vào lòng Hứa Ngạn Văn.
Tiếng rên rỉ vang lên giống tiếng kèn ra lệnh tấn công. Hứa Ngạn Văn hung hăng hôn lên bờ môi cô, giống như một chú sói đói muốn nuốt cô vào bụng...
Cạch. Có một món đồ từ trên bồn rửa mặt rơi xuống đất. Phát ra một tiếng động chói tai.
Hứa Ngạn Văn đột nhiên giật mình hoảng sợ, ngơ ngác, vội dừng động tác, từ từ quay đầu lại, lúc nhìn thấy bản thân mình trong gương, hai mắt đỏ như máu, trán nổi đầy gân xanh, không có điểm nào nhìn giống anh cả, ngược lại nhìn giống hệt ma cà rồng.
Lại nhìn người ở trong lòng, quần áo cởi một nửa, đôi mắt quyến rũ như tơ, đôi môi đỏ chói, kiều diễm ướt át. . .
Tia lý trí còn sót lại trong đầu nói với anh rằng, không thể, không thể như vậy. . .
Trong đầu anh đột nhiên nhớ lại những gì Tiết Giai Duyệt từng nói: "Tôi không