Edit: Ngô Diệp Tử
Beta: Vân Nhi
Hứa Ngạn Văn đi tới, cầm điện thoại lên ấn nút trả lời, tiếng cười của Chu Thần Quang truyền từ điện thoại ra.
"Anh Hứa, đi đến Đường Thành Hiểu Nguyệt chơi đi! Tất cả mọi người đều đang ở đây."
"Không đi." Hứa Ngạn Văn từ chối rất dứt khoát.
"Tại sao anh lại không đi?" Chu Thần Quang thất vọng than thở: "Đã lâu rồi anh không đi chơi cùng bọn em."
"Tôi đang bận." Hứa Ngạn Văn trả lời ngắn gọn.
"Anh bận chuyện gì vậy?" Chu Thần Quang hỏi.
"Không mượn cậu xen vào."
Chu Thần Quang: ". . ."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Không có chuyện gì nữa thì tôi tắt máy đây."
"Anh Hứa. . ."
Chu Thần Quang định cúp máy, phía đối diện truyền đến giọng nói của Đường Dật Xuyên, "Anh thực sự không thể đi đến đây? Định bỏ mặc bọn em sao?"
Hứa Ngạn Văn khẽ dừng lại, sau đó nói: "Để lần sau."
Đường Dật Xuyên nói: "Được. Vậy anh nhớ giữ đúng lời hứa."
Hứa Ngạn Văn "ừ" một tiếng xem như đang trả lời, "Cúp máy."
Vừa cúp máy, Hứa Ngạn Văn xoay người đi tìm Tiết Giai Duyệt, vừa nãy anh định trêu cô, còn tưởng rằng cô sẽ năn nỉ anh thêm mấy câu, không ngờ cô xoay người bỏ đi, không thèm khen anh câu nào, điều này thực sự không giống hồi còn bé, lúc còn bé cô ở lại nè nỉ đến khi anh đồng ý mới thôi.
Hứa Ngạn Văn tìm thấy Tiết Giai Duyệt đang đứng ban công, đi qua nói:"Đi thu dọn hành lý, chuẩn bị xuất phát."
"Hả?"
"Anh đã nói với ông nội chúng ta đi đến thành phố bên cạnh du lịch. Đã nói như vậy, thì chúng ta diễn hết vở kịch!"
Tiết Giai Duyệt lập tức nhảy dựng lên, phấn kích hò reo, nét mặt rạng rỡ: "Anh Hứa, anh thật tốt bụng."
"Vậy em mau đi thu dọn hành lý?" Cặp mắt đen nháy của Hứa Ngạn Văn hiện lên ý cười.
"Em sẽ ngay lập tức đi thu dọn!" Tiết Giai Duyệt vẫy tay chào anh, vội vàng đi thu dọn đồ đạc.
Oh yeah~ được đi chơi rồi la là lá ~~
Tiết Giai Duyệt dùng tốc độ nhanh nhất để thu dọn hành lý. Trèo lên xe cùng Hứa Ngạn Văn đi đến thành phố bên cạnh.
Trên đường đi, Tiết Giai Duyệt rất phấn khích, đặc biệt tải APP du lịch về điện thoại, cẩn thận xem xét địa điểm thú vị ở thành phố bên cạnh, khi đến đó, cô muốn vui vẻ chơi thoải mái một trận.
"Đại viện Thái gia được xây dựng từ thời Thanh. Kiến trúc và thiết kế bên trong tràn ngập sự cổ kính, đồ vật lưu lại đều là những món đồ cổ quý hiếm. Đi đến đó xem thử đi, đánh giá trên mạng rất cao."
"Cách Đại viện Thái gia không xa còn có một thành cổ Hương Quốc. Tất cả mọi thứ ở nơi đây đều xây từ thập kỷ trước. Có món cá hoa quế và Diệp nhi ba rất nổi tiếng. Nhất định phải đi đến đó ăn thử."
"Còn có một viện bảo tàng đồ sứ. Em nghe nói đồ sứ ở thành phố bên cạnh sản xuất đã được đưa xuất khẩu ra nước ngoài. Có một câu chuyện rất hài hước, người đi du lịch nước ngoài mua bình hoa về. Sau khi nhờ chuyên gia xem, mới biết món đồ xuất xứ từ Trung Quốc. Được sản xuất ở nhà máy của thành phố XX."
Tiết Giai Duyệt đọc hết bình luận, không nhịn được cười, quay sang đưa điện thoại cho Hứa Ngạn Văn để đọc lời bình luận, "Anh không thấy buồn cười sao?"
Hứa Ngạn Văn nhìn lướt qua, "Chỉ là một trò lừa bịp, vậy mà em cũng tin?"
Đúng là đồ không biết nói đùa, người này đúng là nhàm chàm! Tiết Giai Duyệt bĩu môi, quay đầu lại không thèm để ý đến anh, tiếp tục xem những món đồ thú vị trên điện thoại.
Cuối cùng người bên cạnh cũng chịu im lặng, Hứa Ngạn Văn theo bản năng quay đầu lại nhìn Tiết Giai Duyệt, thấy cô đang xem hình ảnh các danh lam thắng cảnh, khi nhìn thấy hình ảnh thú vị, hai mắt cô phát sáng lên, dáng vẻ phấn khích hận không thể ngay lập tức đi đến đó chơi.
"Trước kia chúng ta cũng từng đi đến đó chơi." Hứa Ngạn Văn nhìn thấy Tiết Giai Duyệt đang xem một bức ảnh về tháp chuông, khi còn nhỏ hai người từng đi đến đó, trên thực tế hình ảnh được chụp lại đẹp hơn so với ngoài đời thực, "Thành phố S thu hút rất nhiều khách du lịch. Hình ảnh được chụp lại đẹp hơn ngoài đời thực, nhưng thực tế thì nhìn không đẹp như vậy. Những kẻ bị lừa đúng là đồ ngốc."
Tiết Giai Duyệt mới xuyên đến đây không được bao lâu, nguyên chủ cũng không lưu lại ký ức cô từng đi đến đây. Cho nên khi cô nhìn mấy địa điểm này mới phấn kích như vậy, rất muốn đi xem nhưng bây giờ nghe thấy câu nói của Hứa Ngạn Văn, giống như đang dội cho cô một gáo nước lạnh, đả kích rất lớn.
"Trước đó từng đi, bây giờ em không được phép đi đến đó nữa sao?" Tiết Giai Duyệt oán giận nói, anh mới là đồ ngốc! Cả nhà anh đều là đồ ngốc!
Mặc dù cô không nói ra khỏi miệng, nhưng Hứa Ngạn Văn chỉ cần lướt qua, đoán cô