Edit: Ngô Diệp Tử
Beta: Vân Nhi
Hứa Ngạn Văn gửi đến, một hình gif, có một bàn tay đang xoa đầu con mèo, con mèo kêu meo meo, bên cạnh có dòng chữ "ngoan".
Tiết Giai Duyệt cảm thấy chú mèo con rất đáng yêu, bật cười thành tiếng.
Đường Hân Điềm bên cạnh nghe thấy tiếng cười, liền quay sang nhìn cô, tò mò hỏi: "Cô đang cười chuyện gì mà vui thế?"
Tiết Giai Duyệt không kể Đường Hân Điềm về tin nhắn Hứa Ngạn Văn gửi cho cô, nhanh chóng thu lại nụ cười, nét mặt không thay đổi tim không đập nói: "Là tin nhắn của em trai gửi cho tôi, gửi một hình ảnh thú vị."
Khi nói chuyện, Tiết Giai Duyệt trong lòng thầm nghĩ, xin lỗi, nam chính đại nhân, hiện tại đành để anh bị chịu thiệt, tạm thời làm em trai danh nghĩa của tôi vậy.
Trong đầu, Tiết Giai Duyệt tưởng tượng ra vẻ mặt của Hứa Ngạn Văn khi biết cô nói anh làm em trai của cô, có lẽ là một khuôn mặt bình tĩnh, cặp mắt đen nháy đằng sau lớp kính lóe lên tia lạnh lùng, cái ánh mắt sắc lạnh hơn cả băng tuyết, giống như thanh kiếm cắm vào cơ thể cô. Cô sẽ giống nhân vật pháo hôi trong anime, run rẩy quỳ xuống đất, khóc lóc cầu xin tha thứ!
Đường Hân Điềm không để tâm đến suy nghĩ trong lòng của Tiết Giai Duyệt, cũng không biết suy nghĩ trong lòng cô. Còn tưởng rằng cô thực sự đang nhắn tin cho em trai, bật cười nói: "Mối quan hệ giữa cô và em trai có vẻ tốt?"
"Tạm ổn." Tiết Giai Duyệt lại nhớ tên quỷ nhỏ Hứa Ngạn Lâm, trước kia mối quan hệ giữa hai người không được tốt, nhưng sau chuyện lần trước, không biết Hứa Ngạn Văn làm gì cậu nhóc. Bây giờ khi Hứa Ngạn Lâm nhìn thấy cô đều hành động lễ phép, ngoan ngoãn gọi cô là "chị dâu", không còn đi trêu chọc cô. So với trước kia thì khác một trời một vực.
Xe thuận lợi chạy trên đường, sắp đi đến thành cổ Hương Quốc. Tiết Giai Duyệt cùng Đường Hân Điềm bước xuống xe, đi dọc con đường có lát đá xanh bước vào thành cổ.
Dọc hai bên đường là các cửa hàng bán đồ cổ, trước cửa treo tấm biển phấp phới trong gió, giống như đang mời chào khách hàng.
Dọc đường, còn có cửa hàng bánh ngọt, cửa hàng vải, cửa hàng chữ thư pháp và tranh, quán trà, quán ăn...
Lúc hai người đi bộ đến rạp hát lớn đặt ở trung tâm, có một đoàn làm phim đang quay phim ở đó, khu vực xung quanh đều bị dựng rào chắn, có nhân viên chịu trách nhiệm duy trì trật tự, du khách đi qua muốn vào xem cũng không được, chỉ có thể đứng ở ngoài cửa ngắm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Nhìn có vẻ thú vị." Tiết Giai Duyệt đứng lại ngó vào bên trong xem thử, "Không biết nam nữ diễn viên chính là ai nhỉ? Có phải là ngôi sao đang nổi tiếng dạo gần đây không?"
Đường Hân Điềm đang đeo kính râm, trên đầu còn đội chiếc mũ che nắng, vành mũ kéo xuống thấp, che khuất gần hết khuôn mặt cô ấy, cô ấy kéo tay Tiết Giai Duyệt nói: "Chúng ta đi đến nơi khác xem thử đi."
"Được." Tiết Giai Duyệt không phản đối, cùng Đường Hân Điềm đi đến nơi khác.
Thành cổ Hương Quốc không quá lớn, đi dạo một vòng mất tầm khoảng 40 phút, sau khi hoàn thành xong chuyến tham quan, Tiết Giai Duyệt mới phát hiện ra, đúng như những gì Hứa Ngạn Văn nói, hình ảnh trên mạng quá đẹp, nhưng khi thực sự đi đến đây, tận mắt nhìn thấy, chẳng có điểm nổi bật cả.
"Chúng ta đi đến nơi khác chơi đi?" Đường Hân Điềm xin ý kiến của Tiết Giai Duyệt.
Tiết Giai Duyệt đồng ý, hai người lại trèo xe taxi đi đến tháp chuông chơi, nhưng khi đi đến nơi, tháp chuông giống hệt những gì Hứa Ngạn Văn miêu tả, chỉ là tòa nhà trơ trọi, đi lượn mấy vòng liền có mất đúng khoảng 30 phút.
"Tôi cảm thấy mình đã bị lừa." Tiết Giai Duyệt có chút thất vọng.
Đường Hân Điềm bật cười, "Những nơi này chỉ là một vài điểm vui chơi. Sau này chúng ta cùng nhau hẹn đi du lịch ở Hải Nam hoặc Vân Nam, hay đi tham quan Tây Tạng."
"Tôi chưa từng đi Tây Tạng." Tiết Giai Duyệt lập tức trở nên hào hứng, "Khi nào chúng ta hẹn cùng đi chơi nhé?"
"Được, chúng đặt lịch hẹn trước." Đường Hân Điềm rất dễ nói chuyện, hai người hứa khi nào rảnh cùng nhau đi đến Tây Tạng chơi.
Sau khi đi tham quan một vài địa điểm thấy không có điều gì thú vị. Tiết Giai Duyệt cùng Đường Hân Điềm đi dạo thấm mệt, cả hai tìm quán cafe uống trà chiều. Sau đó lại dạo một vòng quanh cửa hàng gần đây, vui vẻ mua sắm.
Đợi khi hai người bọn họ mua đồ xong, bây giờ không còn sớm nữa. Đúng lúc Hứa Ngạn Văn cùng Cố Đình Thâm gọi điện thoại tới.
Ở trong điện thoại Hứa Ngạn Văn hỏi Tiết Giai Duyệt đang ở đâu. Cô nói cho anh địa chỉ. Khoảng tầm 20 phút sau, Hứa Ngạn Văn cùng Cố Đình Thâm lái xe đi tới.
Bốn người bọn họ hẹn gặp nhau ở trước cửa trung tâm thương mại. Buổi tối Cố Đình Thâm còn phải tham dự buổi tiệc tối, liền chào tạm biệt và đưa Đường Hâm Điềm đi trước.
Nhìn thấy xe ô tô chở Cố Đình Thâm và Đường Hân Điềm đi khuất. Hứa Ngạn Văn quay sang nhìn Tiết Giai Duyệt đang đứng bên cạnh, trong tay còn cầm theo mấy túi đồ, xem ra thu hoạch có vẻ tốt.
"Hôm nay đi chơi có vui không?"
Tiết Giai Duyệt khẽ lắc đầu, "Không vui."
Không vui mà em còn mua nhiều đồ như vậy?
Hứa Ngạn Văn đưa tay về phía cô.
"Anh định... làm gì vậy?" Tiết Giai Duyệt nghi ngờ nhìn bàn tay trước mặt, anh... có ý gì?
Nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của Tiết Giai Duyệt không di chuyển, Hứa Ngạn Văn dùng ngón tay chọc trán của cô, "Em nghĩ gì vậy?"
Tiết Giai Duyệt dùng tay che trán lại.
"Em đưa túi cho anh cầm?" Hứa Ngạn Văn quyết định dứt lấy túi đồ trên tay của cô.
Chỉ là khi bàn tay của anh vươn ra, vô tình đụng trúng tay của Tiết Giai Duyệt. Tiết Giai Duyệt giống như chú thỏ con hoảng sợ, bàn tay rụt về phía sau.
Hứa Ngạn Văn có vẻ sững sờ, trên khuôn hiện lên tia kỳ quái, nói: "Em mua nhiều đồ như vậy. Có thể tự cầm được không?"
"Em. . ."
"Đưa cho anh, để anh cầm hộ em."
Tiết Giai Duyệt muốn nói cô có thể tự cầm được, không cần làm phiền đến Hứa Ngạn Văn, nhưng cô chưa kịp lên tiếng, Hứa Ngạn Văn đã cướp lấy mấy túi đồ.
"Đi thôi." Hứa Ngạn Văn cầm theo túi đồ, cặp chân dài đi về phía trước. Tiết Giai Duyệt nhìn theo bóng lưng mảnh khảnh của anh, nhấp nháy khóe môi, vội vàng chạy theo.
Tài xế lái xe đi tới đây. Hứa Ngạn Văn mở cốp xe ra, bỏ từng túi đồ vào trong cốp xe.
Tiết Giai Duyệt ngồi lên xe, Hứa Ngạn Văn cũng trèo lên xe. Tiếng chuông điện thoại của Tiết Giai Duyệt vang lên, mở ra thì thấy Đường Hân Điềm gọi điện đến.
Không biết vào giờ này Đường Hân Điềm còn gọi điện thoại cho cô làm gì, Tiết Giai Duyệt vội vàng nghe máy: "Alo, chị Đường."
Giọng nói ngọt ngào của Đường Hân Điềm truyền từ điện thoại ra, "Giai Duyệt, vừa nãy chị mới cởi một đôi giày ra. Em có nhìn thấy không, chính là đôi giày cao gót màu trắng chị mới mua."
Tiết Giai Duyệt thử suy nghĩ một lúc, sau khi Đường Hân Điềm mua đôi giày, cô ấy không thể cầm hết số đồ đó, nên cô cầm hộ giúp