Edit: Ngô Diệp Tử
Beta: Vân Nhi
Tiết Giai Duyệt nhìn vào điện thoại, ồ, khá lắm. Chuyện cô cùng Đường Hân Điềm cứu Lưu Tiểu Kiều đã bị quay lại và đăng lên mạng, hiện tại đã leo lên hot search, có rất nhiều người đã nhận ra Đường Hân Điềm.
"Đã có chuyện gì xảy ra?" Hứa Ngạn Văn hỏi.
"Mọi chuyện diễn ra đúng như những gì trong video!" Tiết Giai Duyệt tóm tắt kể lại chuyện về Lưu Tiểu Kiều.
Hứa Ngạn Văn sau khi nghe xong, bình tĩnh hỏi: "Có nghĩa là ngay từ đầu bọn em đã không hề có ý định báo cảnh sát?"
"Hung thủ đã chạy trốn. Báo cảnh sát có ích gì?" Tiết Giai Duyệt khó hiểu nhìn anh hỏi.
Hứa Ngạn Văn đột nhiên thấy đau đầu, bình tĩnh phân tích cho Tiết Giai Duyệt hiểu, "Nếu cô gái kia lừa bọn em thì sao?"
Tiết Giai Duyệt không nhịn được cười, "Ai mà lại ngốc như vậy, để cho người khác đánh đập dã man chỉ vì muốn lừa bọn em sao? Đâu phải cô ấy lừa tiền em đâu? Là em tình nguyện cho cô ấy tiền!"
"Chuyện này hoàn toàn không hề liên quan đến vấn đề tiền bạc. Anh chỉ sợ em lại bị người khác lừa. Ngày trước em cũng từng bị Trương Nhân Diễm. . ."
"Dừng lại!" Tiết Giai Duyệt không muốn nghe Hứa Ngạn Văn nhắc lại chuyện cũ, cô cảm thấy anh đúng là phiền phức. Cô tiện tay cứu người, cứu người thì đâu có gì sai? Làm chuyện tốt còn bị mắng. Tiết Giai Duyệt trong lòng cảm thấy rất khó chịu. Đặc biệt anh dùng dáng vẻ giáo viên chủ nhiệm chỉ dạy cô, càng khiến người ta khó chịu, cô nói, "Em mệt, muốn đi ngủ, làm phiền anh đi ra ngoài!"
"Tiết Giai Duyệt!" Hứa Ngạn Văn lên giọng, bình tĩnh nói: "Anh làm như vậy chỉ vì muốn tốt cho em. Hai ngày này em. . ."
"Biết rồi biết rồi." Tiết Giai Duyệt không thèm nghe anh nói, tâm trạng đang bực bội, không kiên nhẫn nói: "Anh có thể đi ra ngoài được không? Em muốn đi ngủ!"
"Em. . ."
"Em muốn đi ngủ!" Tiết Giai Duyệt tăng âm lượng lặp lại một lần nữa, "Làm phiền anh đi ra ngoài!"
Hứa Ngạn Văn quan sát cô, thấy tâm trạng cô có vẻ không được vui liền giữ im lặng, anh cảm thấy thất vọng về cô, lạnh lùng rời đi.
Từ phía sau truyền đến tiếng đóng cửa. Ngăn cách anh ở ngoài cửa.
Hứa Ngạn Văn dừng lại, hơi quay đầu lại nhìn, xương quai hàm căng thẳng biến thành một đường thẳng, sắc mặt rất tệ, lạnh lùng quay trở về phòng của mình. "Rầm" tiếng đóng cửa truyền tới.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghe được tiếng đóng cửa từ phòng bên cạnh vang ra. Tiết Giai Duyệt bĩu môi nhìn về phía phòng bên cạnh, leo lên giường nằm, trùm chăn che kín đầu ngủ một giấc.
Tiết Giai Duyệt ngủ được khoảng tầm mấy tiếng đồng hồ, lúc tỉnh dậy bầu trời bên ngoài đã tốt. Cô nằm trên giường một lúc, bụng đói cồn cào.
"Có hơi đói bụng." Tiết Giai Duyệt đưa tay lên xoa bụng, từ trên giường ngồi dậy. Tìm điện thoại, chuẩn bị gọi đồ ăn để lấy đầy cái bụng đang đói.
Ở bên ngoài truyền đến tiếng bước chân. Tiết Giai Duyệt không thèm để ý. Cô mở APP mỹ thực lên tìm món ăn mình thích, sau đó đặt hàng.
Trong lúc đặt hàng, Tiết Giai Duyệt nhận được điện thoại của Đường Hân Điềm, Đường Hân Điềm nói là có chuyện đột xuất, nên cô cùng chồng phải đi về nhà gấp. Ngày mai không thể cùng cô đi chơi được, chờ khi nào rảnh lại cùng nhau đi chơi tiếp. Hai người hẹn lúc nào cùng nhau đi du lịch.
Tiết Giai Duyệt rất quý Đường Hân Điềm, đặc biệt là ngày hôm nay lúc nhìn thấy cô ấy xử lý người cha cặn bã của Lưu Tiểu Kiều. Cô ấy quả thực rất ngầu. Cô thực sự hâm mộ cô ấy. Vui vẻ đáp ứng lời mời của Đường Hân Điềm.
"Khi nào chúng ta hẹn gặp nhau sau nhé."
"Được, tạm biệt."
Vừa cúp máy, Tiết Giai Duyệt nhìn nhật ký cuộc gọi, không ngờ hai người đã nói chuyện với nhau suốt 20 phút. Quả nhiên khi nói chuyện với người hợp, chuyện gì cũng đều cảm thấy thú vị.
Tiết Giai Duyệt ngồi chờ một lúc, cuối cùng đồ ăn được đưa đến.
Lúc cô chạy ra mở cửa để lấy đồ ăn, tình cờ nhìn thấy Hứa Ngạn Văn đi ngang qua. Trên tay Hứa Ngạn Văn cũng đang cầm một túi đồ, nhìn qua túi có thể nhìn thấy đồ ăn bên trong, giống như là đồ ăn đóng hộp.
Hứa Ngạn Văn đi qua phòng của Tiết Giai Duyệt không thèm quay đầu lại nhìn.
Tiết Giai Duyệt nhìn anh một cái, xoay người lại nhận túi thức ăn của người giao hàng. Bật cười nói lời cảm ơn, nhân viên giao hàng nói "không cần cảm ơn", kêu Tiết Giai Duyệt vào app đánh giá. Tiết Giai Duyệt làm dấu hiệu ok, nhân viên giao hàng nói lời cảm ơn liền rời đi. Toàn bộ quá trình chỉ mất tầm khoảng 2 đến 3 phút.
Hứa Ngạn Văn cầm túi đồ đi đến phòng của mình, cầm thẻ lên quét bước vào phòng, tiện tay đóng cánh cửa lại. Khuôn mặt không cảm xúc bước vào phòng, cầm bữa tối đặt lên bàn. Sau đó xoay người lại, đi đến ngồi xuống ghế sofa đặt cạnh ban công, từ trên người lôi ra hộp thuốc lá, móc ra một điếu thuốc, cầm bật lửa lên châm thuốc.
Đã lâu rồi anh không hút thuốc, hộp thuốc lá cầm theo bên ngoài chỉ dùng để giao tiếp, nhưng tâm trạng hôm nay của anh rất tệ, muốn mượn khói thuốc để quên đi nỗi buồn.
Ở phòng bên cạnh, Tiết Giai Duyệt vui vẻ thưởng thức bữa tối. Cô đã ăn đĩa cơm đùi gà quay cùng một cốc Thiêu Tiên Thảo, hương vị rất tuyệt.
Sau khi Tiết Giai Duyệt ăn xong bữa tối, liền lôi điện thoại ra để chơi game, chơi game nhập tâm đến mức quên cả thời gian.
Ở trong game, một nam chiến binh tên "Sát thiên hạ", mặc một bộ giáp màu đỏ, trên tay cầm một thanh kiếm cực kỳ sắc, anh ấy dẫn cô vượt qua thử thách ở phó bản. Khi giết boss cuối, một chiếc nhẫn- vật phẩm VIP rơi ra, nếu chiếc nhẫn đó mang đi bán, thu lại rất nhiều tiền, vừa nhìn đã khiến cho người ta ghen tị.
"Sát thiên hạ" mặc full trang bị vip, không cần dùng đến viên đá để chế tạo chiếc nhẫn, liền đưa Tiết Giai Duyệt, "Cầm đi."
Tiết Giai Duyệt rất muốn chiếc nhẫn này, nếu cầm khối đá rèn và chế tạo ra chiếc nhẫn, lực tấn công sẽ tăng lên, quá tốt.
Cô không khách sáo, nhận khối đá, ở khung chat nhắn lời cảm ơn với Sát thiên hạ.
Sát Thiên Hạ nói không cần cảm ơn, lạnh lùng cầm theo thanh kiếm anh ta rời đi.
Tiết Giai Duyệt vui vẻ thoát ra khỏi game, thấy bây giờ không còn sớm nữa, vội vàng đi rửa mặt rồi leo lên giường ngủ.
Ngày hôm sau, Hứa Ngạn Văn phải đi ra ngoài làm việc, chỉ gửi tin nhắn wechat cho Tiết Giai Duyệt, sau đó không còn nói gì nữa.
Hai ngày hôm trướcTiết Giai Duyệt đi chơi thỏa thích, ngày hôm nay quyết định không đi chơi nữa. Nằm ở trong phòng ngồi chơi game, xem tivi, lướt weibo giết thời gian.
Ngày hôm đó, cô không thèm nói chuyện với Hứa Ngạn Văn. Không biết Hứa Ngạn Văn đi ra ngoài từ lúc nào, mấy giờ thì về.
Cho đến ngày kia, lúc quay về thành phố Bắc Kinh. Tiết Giai Duyệt cùng Hứa Ngạn Văn vẫn không nói chuyện với nhau.
Sau khi quay về thành phố Bắc Kinh, Hứa Ngạn Văn ngay lập tức đi đến công ty. Sau đó thì bắt đầu đi sớm về muộn. Có vẻ như chuyến du lịch đi đến thành phố bên cạnh chơi mấy hôm đã làm trì hoãn rất nhiều công việc của anh.
Mỗi ngày lúc Tiết Giai Duyệt thức dậy, không biết Hứa Ngạn Văn đã đi làm từ lúc nào. Buổi tối lúc Tiết Giai Duyệt đang ngủ say, thỉnh thoảng Hứa Ngạn Văn không về nhà. Hai người không hề chạm mặt nhau, bọn họ không thể nói chuyện với nhau, chứ đừng nói đến việc giao tiếp.
Mấy ngày trôi qua, đã đến ngày Tiết Giai Duyệt đi đến báo danh ở phòng làm việc XW.
Buổi sáng hôm nay, Tiết Giai Duyệt dậy sớm hơn 30 phút. Chỉ nhìn thấy bóng lưng Hứa Ngạn Văn- người còn dậy sớm hơn cả cô. Cầm theo túi văn kiện vội vã rời đi. Hai người vẫn không nói với nhau câu nào.
Tiết Giai Duyệt đi đến phòng làm việc báo cáo. Hà tổng nhiệt tình quan tâm vết thương của cô đã khỏi chưa, nở nụ cười dịu dàng nói: "Nếu vết thương chưa lành, cô ở nhà nghỉ thêm mấy hôm rồi đi làm sau cũng được. Hiện tại phòng làm việc vẫn rất rảnh."
"Tôi đã khỏi hẳn rồi. Cảm ơn Hà tổng quan tâm, bây giờ tôi đã có thể làm việc." Tiết Giai Duyệt đã xin nghỉ hơn 1 tuần, nếu còn tiếp tục xin nghỉ thêm, chính cô cảm thấy rất xấu hổ.
Thấy cô nói như vậy, Hà tổng lên tiếng: "Vậy tôi kêu Vương Đan dẫn cô tham quan phòng làm việc. Đầu tiên làm quen với mọi người, sau đó Vương Đan sẽ sắp xếp công việc cho cô."
"Được, cảm ơn Hà tổng."
Hà tổng cầm điện thoại lên bảo Vương Đan đi đến văn phòng.
Vương Đan là một người phụ nữ đã ngoài 30 tuổi, mặc bộ vest OL màu xám, khuôn mặt trái xoan, nhìn có vẻ là người vui tính dễ gần. Giống như một người chị khiến bất cứ ai cũng muốn tiến lại gần làm quen.
Hà tổng giới thiệu cho Vương Đan cùng Tiết Giai Duyệt làm quen nhau. Sau khi Vương Đan cùng Tiết Giai Duyệt chào hỏi nhau xong. Hà tổng dặn dò Vương Đan: "Tiểu Tiết vừa mới đi làm, cô hãy dẫn cô ấy đến bộ phận của cô giới thiệu làm quen, chuyện công việc tí nữa cô sẽ bàn bạc cụ thể với cô ấy sau"
"Vâng, Hà tổng." Vương Đan đồng ý, quay sang cười nói với Tiết Giai Duyệt: "Tiểu Tiết, chúng ta đi đến phòng thiết kế xem thử nhé."
"Cảm ơn chị Vương." Tiết Giai Duyệt đi theo Vương Đan bước ra khỏi phòng làm việc của Hà tổng. Đi qua hành lang, đi đến phòng làm việc của bộ phận thiết kế.
Bộ phận thiết kế nằm ở cuối hành lang, Tiết Giai Duyệt đi theo Vương Đan bước vào phòng làm việc của bộ phận thiết kế. Nhìn qua bàn làm việc trước mặt có một nam một nữ đang đứng quay lưng về phía bọn cô, hình như bọn họ đang thảo luận công việc.
Vương Đan tiến lên phía trước nói: "Tiểu Vũ, Tiểu Trình. Hôm nay bộ phận đón người mới đến làm việc. Mọi người chào hỏi làm quen với nhau."
1
Hai người đang đứng quay lưng về phía bọn cô, nghe thấy vậy liền quay lại nhìn.
"Hôm nay bộ phận chúng ta lại đón người mới?" Trình Vĩ nhìn Tiết Giai Duyệt đang đứng bên cạnh Vương Đan, bật cười nói: "Lại là một chị gái xinh đẹp."
Lục Tiểu Vũ đứng bên cạnh Trình Vũ không hề phấn kích như Trình Vĩ. Ánh mắt nhìn Tiết Giai Duyệt không hề thân thiện như Trình Vĩ, ngược lại còn khiêu khích nói: "Hóa ra là cô!"
Trình Vĩ không nhận ra giọng nói bất thường của Lục Tiểu Vũ, quay đầu lại nhìn cô ấy, tò mò hỏi: "Chị quen biết với chị gái xinh đẹp này sao?"
"Ừ!" Lục Tiểu Vũ nghĩ thầm trong lòng, cô ấy không chỉ quen Tiết Giai Duyệt. Cho dù Tiết Giai Duyệt có hóa thành tro, cô ấy cũng có thể nhận ra.
Vương Đan không ngờ Lục Tiểu Vũ lại quen Tiết Giai Duyệt. Cô ấy cũng giống như Trình Vĩ, không ngờ trước đó Lục Tiểu Vũ cùng Tiết Giai Duyệt có quen biết nhau. Lúc nghe Lục Trình Vũ nói vậy, liền bật cười nói: "Hai người bọn em là bạn học sao?"
"Vâng. Là bạn học. Là bạn cùng lớp thời đại học."
"Vậy thì tốt. Nếu là bạn học thời đại học, sau này mọi người làm việc chung với nhau lại là đồng nghiệp. Hôm nay Tiểu Tiết mới đi làm, vẫn còn chưa quen công việc. Tiểu Vũ, em phụ trách hướng