Edit: Ngô Diệp Tử
Beta: wlft
Hứa Ngạn Văn nói: "Hôm nay là ngày đầu tiên em đi làm, chúng ta cùng nhau ăn mừng."
Tiết Giai Duyệt ngẩng đầu lên nhìn anh, nghĩ thầm trong lòng hóa ra anh vẫn còn nhớ chuyện này. Phải biết rằng kể từ hôm hai người cãi nhau, anh không thèm nói chuyện với cô một câu. Ngày nào cũng bận đi làm, đi sớm về khuya, hai người thậm chí không nhìn thấy mặt nhau. Không biết công việc bận thật, hay giả vờ bận rộn, cảm giác như anh cố tình tránh mặt cô!
Nhưng bây giờ anh lại nói mình đặc biệt gọi đồ ăn bên ngoài về mừng ngày đầu tiên cô đi làm, còn là những món ăn mà cô thích.
Khiến cho cô bối rối không biết nên nói gì bây giờ.
"Ngày đầu tiên đi làm cảm giác thế nào?" May Hứa Ngạn Văn không định làm khó cô, tự động chuyển chủ đề, hỏi cô tình huống ngày đầu tiên đi làm.
"Tạm ổn."
"Các đồng nghiệp có hòa đồng không?" Hứa Ngạn Văn lại hỏi.
Tiết Giai Duyệt định nói là hòa đồng, nhưng lại nhớ đến Lục Tiểu Vũ, không khỏi nhíu mày.
Hứa Ngạn Văn cũng nhìn ra được nét mặt của cô thay đổi, hỏi: "Em làm sao vậy?"
Tiết Giai Duyệt nhìn Hứa Ngạn Văn, trong đầu lại hiện lên chuyện trước kia, chuyện kia thực ra có chút liên quan đến Hứa Ngạn Văn, khẽ lắc đầu nói: "Không có gì. Hôm nay em chỉ mới làm với 3 người đồng nghiệp. Còn những người khác thì không rõ. Phải tiếp xúc nhiều hơn thì mới rõ được."
Đạo lý đúng là đạo lý, ngày đầu tiên đi làm không thể quen biết hết các đồng nghiệp. Phải tiếp xúc thêm một thời gian mới hiểu rõ tính cách của các đồng nghiệp. Thấy Tiết Giai Duyệt không nói gì nữa, Hứa Ngạn Văn không để ý, chỉ nói: "Trong công việc gặp chuyện gì khó khăn quay về nói cho anh biết."
Tiết Giai Duyệt bật cười, "Em đã lớn rồi. Anh đừng coi em là một đứa trẻ con. Em có thể tự xử lý được."
Hứa Ngạn Văn vẻ mặt bình thản nói, "Em thật thà như vậy. Có khi em không biết mình đang bị bắt nạt"
Tiết Giai Duyệt không phục bĩu môi, "Không hề!"
"Em. . ." Hứa Ngạn Văn vừa định nói "Em dễ tin người", nhưng lại nhớ đến chuyện ngày hôm đó, lúc ấy anh lo lắng cô bị người khác lừa, giọng điệu có hơi gay gắt, không nghĩ mong muốn làm chuyện tốt của cô. Trách mắng cô, khiến cô cảm thấy tủi thân, hai người vì thế mà cãi nhau.
Về sau anh cho người đi điều tra, ngày hôm nay nhận được kết quả điều tra. Xác nhận rằng cô gái kia không phải kẻ lừa đảo, cô ấy thực sự rất đáng thương. Ba của cô ấy là tên cặn bã, anh biết lúc đấy mình đã suy nghĩ nhiều.
Cũng bởi vì lúc ấy anh không xử lý tốt. Nếu giọng điệu lúc đấy bình tĩnh hơn, dùng thái độ khác để nói chuyện với cô, hai người sẽ không cãi nhau, không khó chịu.
"Em cái gì cơ?" Tiết Giai Duyệt thấy anh nói được một nửa, tò mò hỏi.
Hứa Ngạn Văn nhìn cô, bình tĩnh nói: "Không có gì, ăn cơm đi."
Tiết Giai Duyệt cảm thấy rằng anh đang có chuyện gì đó giấu cô, nhưng anh không muốn nói ra, cô không thể làm gì được anh, đành phải cầm đũa lên tiếp tục ăn cơm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
. . .
Lâm Đạt sau khi tan làm, đi tàu điện ngầm đi đến nhà chú cô ta.
Chú cô ta là giáo sư Hàn của trường đại học H, cũng là giáo sư đại học của Hứa Ngạn Văn.
Cô ta sau khi tốt nghiệp đại học được đi đến tập đoàn Hứa thị làm việc, được phân công làm thư ký bên cạnh Hứa Ngạn Văn, phần lớn là công lao của giáo sư Hàn.
Chỉ là ở trên thế giới này, người với người quá khác biệt, cùng một loại gạo có thể nuôi sống 100 người, cho dù là anh em ruột, kinh nghiệm không giống nhau, phát triển cuối cùng cũng không giống nhau.
Hơn 20 năm về trước, giáo sư Hàn thông minh, học giỏi. Hàn gia dồn hết tiền bạc cho ông ta đi học cấp ba, lên đại học, cuối cùng được đại học giữ lại làm giảng viên. Tự dựa vào năng lực của bản thân, được phong hàm phó giáo sư và giáo sư. Còn cưới được con gái của thầy hiệu trưởng, nhảy lên nhiều cấp, thoát ly khỏi thân phận nông dân trở thành vị giáo sư nổi tiếng của đại học H, được hưởng nhiều phụ cấp và trợ cấp, sinh sống tại khu biệt thự dành cho người giàu.
Còn bố của Lâm Đạt, không chịu học hành tử tế hồi còn trẻ, phải đi làm từ sớm. Đầu tiên ông ấy nhận vào làm việc ở nhà máy, sau này kết hôn với con gái của sư phụ. Mặc dù hai người làm việc chăm chỉ cần cù, nhận bằng khen công nhân ưu tú, nhưng không thể kiếm được nhiều tiền, đến bây giờ tiền lương của hai người cộng lại mới hơn 1 vạn, còn không đủ tiền mua túi xách cho con gái của chú.
Hai anh em, chênh lệch với nhau quá lớn, một người chăm chỉ học hành, công thành danh toại, còn một người cả đời làm công nhân, không có cái gì trong tay.
Lâm Đạt trong lòng mất cân bằng, đặc biệt khi cô ta nhìn thấy Hàn Nhã Tuệ - con gái của Hàn lão sư, sự chênh lệch quá lớn, khiến cho cô ta cảm thấy mất cân bằng cực đại.
Cô ta luôn tự hỏi, con gái của giáo sư thì sao, học không tốt, thành tích không tốt bằng cô ta, vẻ ngoài cũng không xinh đẹp bằng cô ta!
Nhưng bởi vì người em họ này, có ba làm giáo sư, trong nhà lại có tiền, có thể thoải mái mua túi hàng hiệu, đi du học nước ngoài, quen bạn trai phú nhị đại, muốn đi đâu du lịch cũng được, muốn mua gì thì mua. Mỗi ngày đều trải qua cuộc sống giàu có.
Còn cô ta? Từ nhỏ đến lớn lúc nào cũng dùng ánh mắt ghen tị chạy theo em họ, ghen tị cái váy xinh đẹp của em họ đang mặc, ghen tị khi nhìn thấy em họ dùng túi hiệu, ghen tị khi em họ có bạn trai giàu có, ghen tị em họ được sống cuộc sống mình mong muốn.
Không, cô ta không thể suốt ngày chỉ biết ghen tị mãi được!
1
Cô ta nhất định phải có cuộc sống mình mong muốn, theo đuổi ước mơ, điều này không hề có gì sai!
Cuối cùng cũng đi đến biệt thự của giáo sư Hàn. Cô ta đứng ở cửa nhấn chuông, Tiểu Mỹ - người giúp việc đi ra mở cửa.
Lâm Đạt nhìn thử vào trong nhà, hỏi Tiểu Mỹ, "Chú có ở nhà không?"
Tiểu Mỹ giơ tay lên chỉ thư phòng ở trên lầu hai: "Giáo sư Hàn đang ở thư phòng."
Lâm Đạt liền nói: "Vậy tôi đi lên thư phòng tìm chú."
"Lâm Đạt đến chơi à?" Lâm Đạt vừa mới bước vào nhà, mợ Tưởng Bích Hoa từ trên lầu xuống.
Tưởng Bích Hoa khi nhìn thấy Lâm Đạt, trong mắt để lộ rõ sự chán ghét, dù biểu cảm trên khuôn mặt bà ta che giấu rất tốt. Từ trước đến này, bà ta rất ghét Lâm Đạt, nhà nghèo lúc nào cũng chạy đến nhà bà ta xin tiền.
Lâm Đạt cũng biết được suy nghĩ của Tưởng Bích Hoa, trên khuôn mặt không biểu lộ gì, không mặn không nhạt chào một tiếng "mợ". Đi ngang qua Tưởng Bích Hoa đi lên lầu, nói: "Cháu đi lên lầu tìm chú Hàn."
Tưởng Bích Hoa nhìn theo bóng lưng của Lâm Đạt đi lên lầu hai, sự chán ghét trong ánh mắt càng hiện rõ, bĩu môi nói: "Không biết lại có việc gì muốn đến nhờ lão Hàn đây? Phiền phức như con ruồi nhặng, đuổi mà không chịu đi!"
Lâm Đạt đúng là đi đến nhờ giáo sư Hàn giúp. Cô ta sắp hết thời gian thử việc, có thể tiếp tục ở lại tập đoàn Hứa thị làm việc, hay tiếp tục ở bên cạnh Hứa Ngạn Văn hay không thì cô không rõ. Cô tự nhận bản thân mình làm việc rất tốt, nhưng có một số chuyện làm tốt chưa chắc đã thành công. Cô ta không thể ngồi yên chờ chết, cô ta phải đi đến nhờ giáo sư Hàn giúp đỡ. Giáo sư Hàn là giáo sư đại học của Hứa Ngạn Văn, chỉ cần ông ấy mở miệng nhờ Hứa Ngạn Văn giúp, Hứa Ngạn Văn chắc chắn không từ chối. Giống như lúc cô ta được nhận vào Hứa thị làm việc.
Ở trong thư phòng, Lâm Đạt vừa nhìn thấy giáo sư Hàn, giả bộ đáng thương nói với giáo sư Hàn: "Chú, thời gian thử việc của cháu sắp kết thúc. Chú cũng biết bài kiểm tra đánh giá của Hứa thị rất nghiêm ngặt, cạnh tranh khốc lệnh. Cháu tiến vào công ty làm việc là nhờ chú giúp, dù cháu có làm tốt đến đâu không thể nào bằng được những người khác. Cháu sợ cháu bị họ chèn ép. Chú có thể đi đến gặp Hứa tổng, giữ cháu ở lại công ty làm việc."
2
Giáo sư Hàn vẫn luôn nhớ rõ trong lòng năm đó ông ta đi học, trong nhà không có tiền, là anh trai của ông ta, cũng chính là ba của Lâm Đạt đi làm, kiếm tiền đóng tiền học phí cho ông ta. Ông ta rất quý đứa cháu Lâm Đạt này, học hành chăm chỉ, lại ngoan, so với Hàn Nhã Tuệ - con gái ông ta thì hiểu chuyện hơn nhiều. Cho nên Lâm Đạt có chuyện gì cần giúp đỡ, chỉ cần ông ta giúp được, ông ta đều nguyện ý giúp một tay.
Bây giờ Lâm Đạt lại chạy đến nhờ ông ta, kêu ông ta đi đến gặp Hứa Ngạn Văn, nhờ Hứa Ngạn Văn tiếp tục cho cô ta ở lại Hứa thị làm việc.
Giáo sư Hàn suy nghĩ một lúc, chuyện này kêu đơn giản cũng đơn giản, nói phức tạp thì cũng phức tạp, còn phụ thuộc vào thái độ Hứa Ngạn Văn. Chỉ cần Hứa Ngạn Văn chịu nể mặt ông ta, gật đầu một cái là có thể giải quyết.
"Để chú đi đến gặp cậu ấy nói chuyện." Hàn giáo sư đồng ý.
Lâm Đạt vui mừng khôn xiết, "Cảm ơn chú."
Giáo sư Hàn nhìn cô ta, lại nói: "Nhưng có chuyện này chú phải nhắc trước. Chú chỉ đi đến đó nói chuyện, điều quan trọng nhất thái độ làm việc cùng năng lực của cháu. Cháu làm tốt, tất cả mọi người đều nhìn thấy, chắc chắn không bỏ qua cháu."
Lâm Đạt vội vàng gật đầu, tỏ ý mình đã hiểu, "Chú, cháu đã rõ. Cháu nhất định sẽ làm việc thật tốt."
"Vậy hai ngày nữa chú sẽ mời cậu ấy ăn bữa cơm. Đích thân bàn với cậu ấy về chuyện này." Giáo sư Hàn nói xong khẽ dừng lại, nhìn Lâm Đạt hỏi, "Hôm đó cháu đi cùng với chú."
Lâm Đạt chỉ mong như vậy, vội vàng nói: "Vâng, chú."
Sau khi thảo luận mọi chuyện xong xuôi với giáo sư Hàn. Lâm Đạt đứng dậy chào tạm biệt. Giáo sư Hàn giữ cô ta lại: "Ở lại ăn cơm tối."
Lâm Đạt nói: "Cháu xin lỗi. Cháu đã hẹn trước với bạn, để lần sau vậy."
Giáo sư Hàn gật đầu, đứng dậy tiễn cô ta.
Lúc Lâm Đạt đi xuống dưới lầu, lại gặp mợ Tưởng Bích Hoa cùng em họ Hàn Nhã Tuệ.
Nhìn thấy giáo sư Hàn cũng đứng đó, Tưởng Bích Hoa nở nụ cười hỏi: "Cháu ở lại đây ăn cơm rồi về."
Lâm Đạt lặp lại câu nói vừa nãy mới nói với giáo sư Hàn, "Mợ, cháu xin lỗi. Cháu đã hẹn trước với bạn. Cháu đi trước."
Tưởng Bích Hoa không giữ cô ta lại, nhìn giáo sư Hàn tiễn Lâm Đạt ra ngoài.
Hàn Nhã Tuệ kéo ống tay áo của Tưởng Bích Hoa, chán ghét nói: "Chị ta lại đến nhà chúng ta làm gì?"
Tưởng Bích Hoa nhìn ra ngoài cửa, "Mẹ làm sao biết được. Tí nữa con tự đi hỏi ba con ý."
Hàn Nhã Tuệ ngay lập tức hiểu, "Tí nữa con đi hỏi ba sau!"
"Ngoan!" Tưởng Bích Hoa đưa tay lên xoa đầu Hàn Nhã Tuệ.
Lâm Đạt từ trong nhà giáo sư Hàn bước ra, nhớ lại bộ váy Hàn Nhã Tuệ đang mặc trên người là kiểu dáng mới nhất, cùng dáng vẻ làm bộ làm tịch của Tưởng Bích Hoa. Cảm giác hâm mộ, đố kỵ, bất công đan xen trong lòng cô ta.
Cô siết chặt lòng bàn tay, trong lòng thầm nghĩ, hãy chờ đấy, rồi có một ngày, cô ta nhất định khiến Tưởng Bích Hoa cùng Hàn Nhã Tuệ cúi đầu xuống lấy lòng cô ta!
. . .
Ngày hôm sau, Hứa Ngạn Văn đang làm việc ở công ty, nhận được điện thoại của giáo sư Hàn.
Ở trong điện thoại, giáo sư Hàn quan tâm hỏi Hứa Ngạn Văn: "Công việc của em dạo gần đây có bận không?"
Hứa Ngạn Văn đặt tài liệu vừa ký xong sang một bên, trả lời giáo sư Hàn: "Cũng ổn. Gần đây em không bận lắm."
Giáo sư Hàn tán gẫu nói chuyện với anh mấy câu, sau đó liền đi vào chuyện chính, bật cười nói: "Buổi tối hôm nay em có rảnh không? Thầy muốn mời em đi ăn."
"Giáo sư Hàn, thầy có chuyện gì vậy?" Mối quan hệ giữa Hứa Ngạn Văn và giáo sư Hàn khá tốt. Phòng nghiên cứu giáo sư Hàn dẫn dắt có một vài liên hệ với hoạt động kinh doanh của Hứa thị. Lần trước, Hứa Ngạn Văn quay về trường giảng bài, vì nhận được lời mới của giáo sư Hàn. Khi giáo sư Hàn nói muốn mời anh ăn tối, Hứa Ngạn Văn nghĩ chắc giáo sư Hàn muốn bàn bạc về đề tài nghiên cứu.
Giáo sư Hàn không nói thẳng ra ở trong điện thoại, chỉ nói: "Chuyện rất dài. Tạm thầy thầy không thể nói rõ ràng trong điện thoại được. Hay là tối nay chúng ta gặp mặt nói chuyện trực tiếp với nhau, em thấy thế nào?"
Trên thực tế, mối quan hệ giữa Hứa Ngạn Văn và giáo sư Hàn chỉ đơn giản là thầy trò. Nhưng phòng nghiên cứu của giáo sư Hàn thường xuyên hợp tác với công ty của Hứa Ngạn Văn. Giáo sư Hàn đã nói như vậy, đương nhiên Hứa Ngạn Văn không thể từ chối.
Hứa Ngạn Văn nhìn thử lịch trình, trùng hợp buổi tối hôm nay anh rảnh, nên đồng ý.
"Vậy tối nay chúng ta gặp nhau ở khách sạn Hữu Nghị." Giáo sư Hàn nói thêm mấy câu liền cúp máy.
Hứa Ngạn Văn suy nghĩ một lúc, gửi tin nhắn wechat cho Tiết Giai Duyệt: Tối nay anh không về nhà ăn cơm.
. . .
Ở phòng làm việc X.W, Tiết Giai Duyệt đang ngồi phân loại