Edit: Ahn
Beta: Vân Nhi
Trương Nhân Diễm điên cuồng mà hét lên: "Cô ta đội nón xanh cho anh đó!"
Một tia sắc bén loé lên trong đôi mắt phía sau cặp kính đen không gọng, Hứa Ngạn Văn nhìn Trương Nhân Diễm tựa như đang nhìn một tên hề mua vui trong rạp xiếc.
"Cô gài bẫy Giai Duyệt, giờ cô ấy không mắc lừa thì cô liền nói chuyện này với tôi, đây là cách mà cô đối xử với bạn bè sao?"
Mặc dù bị Hứa Ngạn Văn vạch trần bộ mặt thật nhưng Trương Nhân Diễm hoàn toàn không cho rằng đây là lỗi của bản thân cô ta, cô ta làm vậy chỉ vì cô ta quá thích anh mà thôi, và cũng chính Tiết Giai Duyệt đã cho cô ta cơ hội.
"Nếu không phải Tiết Giai Duyệt muốn làm như thế, làm sao em dám đưa ra ý tưởng như vậy?"
Hứa Ngạn Văn nghe đến những lời biện hộ này thì tuỳ ý nhếch môi, "Cái trò châm ngòi ly gián này, tôi bỏ từ lúc 3 tuổi rồi."
Giọng điệu hờ hững tràn đầy giễu cợt cùng khinh thường, Trương Nhân Diễm làm những việc này, đều là những thứ anh đã thử qua, làm sao có thể lừa được anh?
Trương Nhân Diễm vừa thẹn lại vừa giận, gương mặt cô ta đỏ bừng, trong lòng lại càng thêm oán hận Tiết Giai Duyệt.
Hứa Ngạn Văn giơ tay đẩy nhẹ cặp kính không gọng, khuôn mặt nhã nhặn lại lộ ra một tia tàn nhẫn, "Nếu không phải niệm tình cô cùng Gia Duyệt quen biết nhiều năm như vậy, cô cho rằng mình có thể đàng hoàng mà đứng chỗ này nói chuyện với tôi?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trương Nhân Diễm tuyệt vọng: "..."
"Đừng bao giờ để Giai Duyệt nhìn thấy cô một lần nào nữa!"
Buông xuống cảnh cáo, cửa xe ô tô một lần nữa đóng lại, ngăn cách hai thế giới bên trong và bên ngoài xe.
Trương Nhân Diễm mất hết mặt mũi, trơ mắt nhìn chiếc xe Bentley đen chậm rãi chạy xa.
...
Ngồi trong phòng, Tiết Giai Duyệt vươn tay sờ lên lồng ngực, nơi đó cảm giác trống rỗng, cô biết đó không phải là cảm xúc của bản thân mà là cảm xúc của chủ thân thể.
Cô có thể lý giải được tâm trạng này, nguyên chủ cùng Trương Nhân Diễm làm bạn bè nhiều năm như vậy, đối xử với cô ta hết lòng hết dạ, coi cô ta như khuê mật của mình, còn giúp đỡ biết bao việc khi cô ta cần.
Bố của Trương Nhân Diễm nằm viện cần phải mổ, nhà cô ta thiếu tiền, Tiết Giai Duyệt sẵn sàng cho cô ta mượn một số tiền lớn, mỗi lần ra ngoài du lịch cũng không quên mua quà tặng cho cô ta.
Nguyên chủ dùng tình cảm như vậy đối đãi với Trương Nhân Diễm, kết quả nhận được lại không phải là lòng cảm kích, mà chính là lợi dụng, hãm hại!
Đổi lại ai gặp phải tình huống như vậy cũng không khỏi cảm thấy xót xa!
Trên thực tế thì trong nguyên tác, Hứa Ngạn Văn đã từng nói với nguyên chủ không ít lần là Trương Nhân Diễm không phải kẻ tốt lành gì, anh muốn hai người tuyệt giao ngay lập tức, nhưng mà cô ngốc này lại chọn tin tưởng bạn bè của mình, còn vì cô ta mà cùng Hứa Ngạn Văn cãi nhau, một hai lần còn coi như có thể bỏ qua, đến ba bốn lần sau Hứa Ngạn Văn cũng không muốn nói lại nữa.
May mắn thay, bây giờ cô giải quyết luôn rắc rối mang tên Trương Nhân Diễm này, sau này cũng không gặp lại cô ta nữa, không có Trương Nhân Diễm xui khiến, cô cũng sẽ không mắc sai lầm như trong nguyên tác, không biến mình trở thành trò cười cho thiên hạ, sống cuộc sống thật tốt, bây giờ chờ đợi đến lúc Hứa Ngạn Văn ly hôn với cô nữa là hoàn hảo.
"Bạn tốt thà thiếu chứ không ẩu, mất một đứa bạn chẳng ra gì, sau này có thể kết bạn với những người tốt hơn, không việc gì phải buồn bã." Tiết Giai Duyệt tự an ủi bản thân một phen, nghỉ ngơi trong chốc lát liền khôi phục tinh thần.
Sau đó Tiết Giai Duyệt nghĩ vẫn nên tiếp tục làm gì thì làm cái đó, rửa mặt xong sau đó thay quần áo, lại tự thưởng cho bản thân bữa sáng ngon lành, ăn uống no đủ, năng lượng tràn đầy.
Hôm nay Hứa Ngạn Văn đi công tác không ở nhà, Tiết Giai Duyệt cũng không có việc gì làm, cuối cùng cô quyết định đem nhà cửa dọn dẹp qua một lượt.
Dù sao cô cũng phải ở đây một thời gian mà, nếu là chỗ mình ở, dọn dẹp cho sạch sẽ là điều cần thiết.
Căn nhà có chút lớn, ngoại trừ phòng ngủ và phòng làm việc của Hứa Ngạn Văn, Tiết Giai Duyệt không có sự cho phép của anh nên không vào quét dọn, những chỗ khác cô đều dọn dẹp sạch sẽ.
Tiết Giai Duyệt mất vài tiếng đồng hồ mới có thể dọn dẹp mọi thứ, cả người mệt mỏi đến mức rã rời nằm trên sofa.
"Mệt quá trời ạ!" Cô đập đập cánh tay mình, nhìn thành quả lao động suốt vài giờ, sau đó thở dài một hơi: "Ở trong một căn nhà lớn, tốt thì tốt thật đấy, nhưng mà khoản vệ sinh nhà cửa này quá phiền phức, khó trách những người giàu toàn đi thuê bảo mẫu, nhân viên vệ sinh."
Đúng lúc này, điện thoại reo lên, Tiết Giai Duyệt lấy khăn giấy lau mồ hôi trên trán, bước chân nhanh chóng đi tới nhấc máy.
Màn hình điện thoại nhấp nháy hiển thị hai chữ - "ông nội".
"Ông nội" chính là ông nội Hứa, ông của Hứa Ngạn Văn đây mà.
Trước khi nguyên chủ gả cho Hứa Ngạn Văn, cô ấy xưng hô với ông cụ là "Ông nội Hứa"; sau này khi gả qua Hứa gia rồi thì trực tiếp gọi ông là "Ông nội" luôn.
"Ông nội ạ." Tiết Giai Duyệt tiếp chuyện.
Giọng nói tràn đầy yêu thương của ông cụ từ đầu dây bên kia truyền tới: "Duyệt Duyệt à, đang làm gì đấy con?"
Tiết Giai Duyệt nghe giọng điệu từ ái của ông cụ liền nhớ tới ông nội của mình, ông cùng ông nội Hứa thật sự rất giống nhau, hai người đều rất dịu dàng, ôn hòa và rất yêu thương cô.
"Con đang ở nhà ạ." Tiết Giai Duyệt cố gắng nhịn xuống những giọt nước mắt sắp trào ra, giữ cho giọng nói của mình bình tĩnh nhất có thể để không bị đầu dây bên kia nghe thấy.
Ông cụ quan tâm hỏi: "Con ở nhà một mình sao? Thằng nhóc Ngạn Văn kia đâu rồi?"
Tiết Giai Duyệt đáp lại: "Anh ấy đi làm rồi ông ạ. Hôm nay anh ấy phải đi công tác ở thành phố C ạ."
"Đi công tác hả? Sao ông không nghe thấy nó báo gì?" Ông cụ truy vấn: "Lúc nào nó