Tiết Giai Duyệt đi đến trước mặt Hứa Ngạn Văn, thấy anh dựa vào ghế sofa, mắt nhắm chặt giống như đang ngủ, cô dùng ngón tay chọc chọc khuôn mặt đẹp trai của anh, bật cười hỏi: "Đang ngủ à?"
Đương nhiên Hứa Ngạn Văn chưa ngủ, từ lúc về nhà đến lúc đi vào thư phòng mới vài phút trôi qua. Anh vẫn còn thức.
Hứa Ngạn Văn bất lực, đành phải mở mắt ra, khuôn mặt không cảm xúc nhìn khuôn mặt rạng rỡ của Tiết Giai Duyệt, cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, bình tĩnh nói: "Có chuyện gì?"
Tiết Giai Duyệt mỉm cười, lôi hộp quà từ phía sau ra đưa đến trước mặt Hứa Ngạn Văn, ngọt ngào nói: "Cúc cu, tặng quà cho anh nè. Anh mở ra xem thử có thích không?"
Hứa Ngạn Văn nhìn món quà trước mặt, trong đầu hiện lên hình ảnh cô chọn kẹp ở cửa hàng. Hóa ra cô mua quà cho anh?
Nhịp tim đập ngày càng nhanh, Hứa Ngạn Văn kéo tay Tiết Giai Duyệt, ôm cô vào lòng, nụ hôn rơi xuống.
Hứa Ngạn Văn chiếm lấy bờ môi của cô, ngấu nghiến, dáng vẻ hung dữ, giống như muốn nuốt cô vào bụng.
Tiết Giai Duyệt bị hành động bất ngờ của anh làm cho giật mình, để tay lên ngực của anh, bị anh hôn đến mức ngây người ra. Một lúc sau mới lấy lại ý thức, từ từ đáp lại nụ hôn của anh.
Bờ môi hai người vẫn quấn chặt lấy nhau, Hứa Ngạn Văn dù có hôn bao nhiêu vẫn cảm thấy không đủ, vung tay lên, hất món đồ trên bàn rơi xuống đất. Bế cô lên đặt cô ngồi lên bàn, cúi người xuống hôn lên khóe môi đỏ mọng của cô, bàn tay to di chuyển dọc theo vòng eo của cô, vén váy cô lên tận eo, nóng lòng muốn kết hợp thân mật với cô.
"Ư. . ." Tiếng rên rỉ của Tiết Giai Duyệt từ trong miệng phát ra, giống như tiếng mèo kêu quyến rũ, khiến trái tim Hứa Ngạn Văn ngứa ngáy, càng muốn chiếm giữ cô.
Giống như một con thuyền nhỏ lắc lư giữa đại dương bao la, từng cơn sóng đập vào mạn thuyền, giống như một đóa hoa sen bị cơn bão tàn phá, lắc lư trong gió.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiết Giai Duyệt không chịu được va chạm của Hứa Ngạn Văn, sụt sịt nức nở, Hứa Ngạn Văn khẽ cắn vành tai của cô, khàn giọng nói: "Gọi anh."
"Ư. . ."
"Giai Duyệt, gọi anh."
"Anh trai. . ." Tiết Giai Duyệt không thể kìm được nước mắt.
"Ngoan. . ." Bàn tay anh dịu dàng vuốt ve khuôn mặt cô, yêu điên cuồng đến mức không thể buông tay ra.
Từ thư phòng đến phòng tắm lại đến phòng ngủ. Tiết Giai Duyệt bị Hứa Ngạn Văn bắt nạt thảm đến mức vừa đặt lưng xuống giường liền chìm vào giấc ngủ. Cô không hề biết những chuyện xảy ra sau đó.
Hứa Ngạn Văn nhìn Tiết Giai Duyệt đang ngủ say, vuốt ve gò má của cô, đứng dậy đi tìm món quà bị bỏ quên ở trong thư phòng. Anh vội vàng mở hộp quà ra, nhìn thấy chiếc kẹp cà vạt đính đá quý màu lam, mỉm cười, cảm giác khó chịu trong lòng đã tan biến từ lâu.
Anh quay về phòng, nhìn thấy Tiết Giai Duyệt nằm trong chăn, nụ cười trên khóe môi ngày càng hiện rõ. Anh đi đến bên giường, cúi người xuống ghé vào tai cô, thấp giọng nói: "Anh rất thích món quà của em."
Tiết Giai Duyệt mơ mơ màng màng khẽ "ừ" một tiếng, thực ra không phải cô đang trả lời anh, cô chỉ trả lời theo bản năng, nhưng điều này khiến Hứa Ngạn Văn vô cùng thỏa mãn. Cúi đầu xuống hôn lên trán của cô, đưa tay ra ôm cô vào lòng, trước khi ngủ còn đang suy nghĩ xem nên tặng quà gì cho cô.
Buổi sáng thức dậy, Tiết Giai Duyệt nhìn đồng hồ, phát hiện bây giờ không còn sớm nữa. Cô sẽ đi muộn mất.
"Trời ơi. Tại sao anh không chịu gọi em dậy sớm hơn?" Tiết Giai Duyệt sốt ruột hét toáng lên, vội vàng vung chăn lên bước xuống giường.
"Yên tâm. Vẫn còn thời gian. Tý nữa anh sẽ đưa em đến phòng làm việc." Hứa Ngạn Văn vòng tay qua eo của cô, dịu dàng dỗ dành cô.
"Chỉ có 20 phút nữa, làm sao em tới kịp?" Tiết Giai Duyệt sốt ruột, lại nghĩ đến lý do vì sao cô đi muộn, đều do người này hại. Đêm qua cô cầu xin anh như vậy, anh không chịu tha cho cô, ép cô làm thêm mấy tư thế, bây giờ cơ thể của cô như muốn tan ra từng mảng. Đúng là quá đáng, cô hung dữ quay sang lườm Hứa Ngạn Văn, tức giận: "Tại anh nên em đi làm muộn!"
Hứa Ngạn Văn nở nụ cười trên môi, quyết định bế cô lên, đi về phía nhà tắm, nói: "Anh nói đến kịp là đến kịp. Anh vừa nói chuyện với Hà tổng, nói cơ thể em không được khỏe nên xin phép đến muộn."
"Anh vừa mới xin nghỉ hộ em?" Tiết Giai Duyệt cuối cùng nhận ra.
Hứa Ngạn Văn hôn lên khóe môi cô, bật cười dịu dàng nói:"Thông minh."
Tiết Giai Duyệt bĩu môi. Lý do cô đến muộn và phải xin nghỉ không phải do lỗi của Hứa Ngạn Văn sao. Tên thủ phạm mặt dày còn muốn cô khen ngợi, tưởng mình đang làm chuyện tốt, thực sự bái phục.
Hứa Ngạn Văn nhìn cô, ngay lập tức đoán ra suy nghĩ , lại hôn lên môi cô, "Đang nói xấu anh đúng không?"
"Không hề." Tiết Giai Duyệt còn lâu mới thừa nhận.
Hứa Ngạn Văn bật cười ha ha, cô nhóc này, nghĩ có thể giấu anh sao? Anh không muốn cùng cô so đo, trực tiếp bế cô vào phòng tắm.
"Có muốn anh giúp không?" Hứa Ngạn Văn đặt Tiết Giai Duyệt lên bồn rửa mặt, dịu dàng hỏi cô.
Tiết Giai Duyệt đảo mắt, cô chưa từng tận hưởng sự phục vụ Hứa Ngạn Văn, để anh hầu hạ một chút cũng được. Ai bảo tối qua anh bắt nạt cô, không khách khí nói: "Được."
"Em đó!" Hứa Ngạn Văn khẽ véo cái mũi nhỏ của cô một cái, ánh mắt cưng chiều.
"Chính anh nói ra." Tiết Giai Duyệt nói.
"Ừ, là anh tự nói ra." Hứa Ngạn Văn thuận theo lời cô nói, bóp kem đánh răng cho cô, rót nước vào cốc, sau đó nhìn cô hỏi "Có cần anh đánh răng giúp em không?"
Tiết Giai Duyệt vội vàng lắc đầu, "Không cần. Em tự đánh răng được."
Cô đương nhiên không chịu để