Từ nhỏ đến lớn Nguyễn Du Du đã đến bệnh viện vô số lần, nhưng tới thăm bệnh thì là lần đầu tiên.
Cô đi theo Thẩm Mộc Bạch đến khu phòng VIP, toàn bộ hành lang đều im ắng, trong phòng bệnh, một cô bảo mẫu cỡ 40 tuổi đang thu dọn phòng, nằm trên giường bệnh là một ông lão gầy yếu, thấy bọn cô tiến vào, trên khuôn mặt hốc hác lộ ra một tia tươi cười, “Mộc Bạch tới .”
“Ông nội.” Thẩm Mộc Bạch bước nhanh tới hai bước, cầm tay Thẩm lão gia tử, “Ông cảm thấy thế nào rồi..”
Bởi vì bệnh nặng, sắc mặt lão gia tử có chút không nhuận sắc, có điều cả khuôn mặt đều tràn đầy thỏa mãn, “Cháu trai trưởng của ta kết hôn, ta đương nhiên cảm thấy rất khỏe, đây là…..cháu dâu của ta sao?”
Thẩm Mộc Bạch quay đầu lại, hướng Nguyễn Du Du vẫy vẫy tay, “Ông nội, cô ấy tên Nguyễn Du Du.”
“Du Du a, tên rất êm tai.” Lão gia tử nheo đôi mắt, “Tới, lại gần đây chút.”
Nguyễn Du Du ngoan ngoãn lại gần, đứng bên giường bệnh, “Ông nội khỏe.”
“Tốt, tốt, thật là một tiểu nha đầu xinh đẹp.”
Lão gia tử cười, “Hai đứa đã kết hôn, sau này bên người Mộc Bạch có cháu chăm sóc, ta không còn gì phải vướng bận nữa rồi. Chờ sau này ta không còn nữa, Du Du phải giúp ông chiếu cố cho Mộc Bạch, Mộc Bạch cũng sẽ chăm sóc tốt cho cháu.”
Nguyễn Du Du ngồi xuống bên cạnh Thẩm Mộc Bạch, cẩn thận tránh động vào ông lão, “Ông nội yên tâm, con sẽ chăm sóc cho Tiểu Bạch, ông nội cũng sẽ sống lâu trăm tuổi.”
Tiểu Bạch?
Lão gia tử sửng sốt một chút.
Thẩm Mộc Bạch hơi nâng khóe miệng, con ngươi đen nhánh liếc Nguyên Du Du một cái, môi mỏng gợi lên một ý cười như không cười.
Đôi mắt hạnh đen bóng của Nguyễn Du Du vô tội mà chớp chớp hai cái, xoay mặt nhìn Thẩm Mộc Bạch: Không phải anh kêu tôi phải gọi thân mật trước mặt ông nội sao?
Lão gia từ thấy hai người “Liếc mắt đưa tình”, tươi cười trên mặt càng sung sướng thêm vài phần, đem túi văn kiện ở đầu giường đưa cho Nguyễn Du Du, “Du Du gả đến Thẩm gia, ta cũng không có thứ gì tốt cho cháu, đây là 5% cổ phần của Thẩm thị, coi như là quà gặp mặt của ông nội đi.”
Nguyễn Du Du cũng không có nhận ngay, cô giương mắt nhìn xem ý của Thẩm Mộc Bạch.
Ánh mắt Thẩm Mộc Bạch dừng trên túi văn kiện, theo hắn biết, sau khi ông nội bị bệnh, 40% cổ phần của Thẩm thị đều đã nằm hết trong tay cha hắn, bản thân hắn cũng đang nắm giữ 5%, số còn lại nằm trong tay ông nội. Bây giờ giao nó ra, từ đây ông nội cùng công ty Thẩm thị liền không còn quan hệ gì nữa.
Vì trong tay ông nắm giữ 5% còn lại, nên cha hắn cùng mẹ kế nghĩ không biết bao nhiêu kế sách để lấy , chính là ông nội giữ mãi không buông, thì ra là để lại cho cháu dâu.
Nguyễn Du Du thấy Thẩm Mộc Bạch khẽ gật đầu, lúc này mới đưa tay tiếp nhận túi văn kiện kia, “Cảm ơn ông nội, con cũng có lễ vật tặng cho ông đây.”
“Nga” lão gia tử cảm thấy hứng thú, “Ta đã nhận không ít lễ vật , nhưng chưa từng được nhận lễ vật từ cháu dâu đâu.”
Nguyễn Du Du đem lá bùa từ trong ba lô lấy ra, giấy vàng gấp chỉnh tề thành hình tam giác, “Đây là bùa chữa bệnh, đối với thân thể ông nội rất có lợi.”
Lão gia tử cao hứng mà tiếp nhận, “Đây là Du Du cất công lên chùa xin về cho ông nội sao, Du Du thật là ngoan.”
Thẩm Mộc Bạch nhớ tới lúc sáng cô muốn mua một bộ đồ dùng vẽ bùa, trên mặt liền hiện lên biểu tình một lời khó nói hết.
Quả nhiên, thanh âm mềm mềm mại mại của Nguyễn Du Du vang lên: “Không phải đâu, đây là bùa cháu đích thân vẽ.”
Lão gia tử có chút sửng sốt, hiển nhiên không nghĩ tới sẽ nhận câu trả lời như thế này, ông cụ đã trải qua gần hết sóng gió đời người, cũng không khỏi có chút lắp bắp, “Này, thì ra là vậy, Du Du….. thật là đa tài đa nghệ.”
Nguyễn Du Du khẽ lắc đầu hai cái, đôi môi no đủ hồng nhuận giải thích, “Cháu cũng không phải đa tài đa nghệ đâu nha, dương cầm cũng không biết đàn, học tập càng không giỏi, chỉ được cái là vẽ bùa là rất lợi hại!”
Nghe cô dõng dạc như vậy, khóe miệng Thẩm Mộc Bạch không khỏi có chút cong lên.
Lại nghe giọng Nguyễn Du Du có chút tiếc nuối nói, “Con không biết ông nội đã tỉnh, nếu không, con đã vẽ cho người một cái “nuốt” phù, hiệu quả chắc chắn sẽ tốt hơn nhiều."
Lão gia tử vuốt vuốt tấm bùa trong tay, rất nghiêm túc hỏi, “ Nuốt phù là cái gì.”
Nguyễn Du Du cũng kiên nhẫn mà giải thích, “Chính là đem lá bùa đi thiêu, sau đó uống cùng với nước, như vậy chính là nuốt phù, còn cái trong tay ông nội là một loại khác, dùng để mang theo bên người.”
Thẩm Mộc Bạch rất sợ cô thật sự cho ông nội uống cái nước bùa gì đó, vội chặn lại nói: “Cái bùa này rất tốt rồi, ông nội mau cất vào trong túi đi.”
Kỳ thật ông nội Thẩm cũng không có tin một tiểu nha đầu có thể vẽ bùa, nhưng ông mong lâu như vậy, cuối cùng cháu trai mới lấy vợ, cháu dâu còn tặng ông lễ vật, lập tức trịnh trọng cất là bùa vào trong túi áo ngủ, vỗ vỗ, “Cảm ơn quà của Du Du, ông sẽ giữ cẩn thận.”
Tâm sự được mấy câu, tinh thần lão gia tử có chút mệt mỏi, mí mắt không chống đỡ được dần gục xuống, khuôn mặt tuấn tú của Thẩm Mộc Bạch hiện lên tia đau xót, thanh âm vẫn trầm thấp giữ bình tĩnh, “Ông nội mệt rồi, người nghỉ ngơi một lát đi.”
Lão gia tử nặng nề nhắm mắt ngủ, không nghe được lời hắn nói.
Thẩm Mộc Bạch ngồi bên giường bệnh một lúc rồi mới đứng dậy, nói với bảo mẫu, “Thím Phương, tôi cùng Du Du trở về, ông nội phiền bà chăm sóc, xảy ra chuyện gì liền gọi điện cho tôi.”
Thím Phương gật gật đầu, “ Thiếu gia cùng thiếu phu nhân cứ về trước, nơi này có tôi lo rồi.”
Trở lại trong xe, Nguyễn Du Du nghiêng đầu nhìn nhìn Thẩm Mộc Bạch.
Hắn có một đôi mắt phượng dài và hẹp, con ngươi đen sì không có cảm xúc, giống như