Bởi vì lý do sức khỏe, Nguyễn Du Du bị cha mẹ hạn chế đủ mọi mặt, cái gì cũng không được làm, đặc biệt là những cái hao phí tinh lực.
Nhưng một người không thể suốt ngày bất động không làm gì a, cô không được đọc sách, không được làm bài tập, không được đánh đàn, nhưng may sao cha mẹ vẫn cho cô đi đi lại lại trong nhà. Cô thường xuống bếp, nhìn các di giúp việc nấu cơm nha.
Thế nên, cái đuôi nhỏ tự cho là mình đã học nấu cơm rồi hưng phấn mà nói, “Chúng ta đi mua đồ ăn, tôi làm cho anh ăn.”
Thẩm Mộc Bạch cũng không có hoài nghi cái gì, hắn biết cô nghèo khó từ nhỏ, biết nấu ăn là chuyện bình thường.
Trong nhà đầy đủ dụng cụ nhà bếp, nhưng nguyên liệu nấu ăn thì cái gì cũng không có. Hai người liền lái xe đi siêu thị.
Thẩm Mộc Bạch đẩy xe siêu thị, Nguyễn Du Du ở một bên chọn đồ.
“Tôm này không tồi, mua, làm tôm viên xào tỏi(*)”
“Cá này thực tươi, mua, làm cá hấp!”
“Sườn này trông rất ngon, mua, làm sườn xào chua ngọt.”
“Đu đủ chín vàng này, mua, làm thạch đu đủ sữa dừa.”
(*) bản cv là tỏi nhuyễn khai bối tôm, bản gốc là 蒜蓉开背虾 , thỉnh cao nhân chỉ giáo
Hai người đi một vòng siêu thị, thượng vàng hạ cám chất một đống đồ lên xe, đẩy tới quầy thanh toán.
“Tiên sinh, chào ngài, đồ này chưa thể tính tiền, phiền ngài đợi dán giá (*)” Thu ngân rất có lễ phép chào hỏi.
Mắt hạnh đen lúng liếng của Nguyễn Du Du mở to tròn, thế giới trong sách này không phải là một xã hội có luật pháp! Cô kinh ngạc hỏi: “Đánh nhau(*), cùng ai đánh, đây là chợ đen sao?”
Cô chưa từng tới siêu thị, không biết mua đồ ăn ở siêu thị phải có sức chiến đấu nha. Cô không biết đánh nhau, cũng không nghĩ để Thẩm Mộc Bạch đánh, nhưng nếu cư như vậy mà phải từ bỏ đồ tốt đã chọn, có chút không cam lòng.
Nguyễn Du Du đánh giá Thẩm Mộc Bạch từ trên xuống dưới, hắn cao một mét chín, dáng người cân đối, cánh tay ẩn ẩn cơ bắp rõ ràng, hẳn là có sức chiến đấu đi.
Cô nhích người lại gần hắn, thấp giọng hỏi: “Anh đánh thắng được không?”
Thẩm Mộc Bạch bất đắc dĩ cúi xuống nhìn cô, tuy hắn cũng không biết “đánh nhau” trong miệng thu ngân nói là cái gì, nhưng khẳng định cũng không giống ý tứ của Nguyễn Du Du.
Nhân viên thu ngân nhịn không được “Phụt” cười một tiếng, “Không phải đánh người, là trước tiên đem những đồ này đi cân, sau đó đem nhãn giá dán lên, chúng tôi mới có thể quét mã.”
(*) Bạch ca và Du Du đều nghe nhầm từ của chị nhân viên nói, hai từ này là đồng âm. Chị nhân viên ý nói là dán giá, hai cái người kia lại hiểu thành đánh nhau.
“Nga…Nga!” Nguyễn Du Du biết chính mình hiểu lầm, khuôn mặt lập tức đỏ lên, không dám nhìn khuôn mặt nhân viên kia đang nhịn cười, liền lôi kéo Thẩm Mộc Bạch chạy khỏi quầy thu ngân.
Trên mặt Thẩm Mộc Bạch hiện lên tia nghi hoặc, hắn đẩy xe, ngữ khí trước sau như một, “Du Du trước kia chưa từng tới siêu thị sao?”
“Không có—” Nguyễn Du Du buột miệng thốt ra, lại vội vàng sửa miệng, “Không có tới siêu thị này.”
Nguyễn Du Du quay đầu trộm liếc sắc mặt Thẩm Mộc Bạch, thấy thần sắc hắn vẫn như cũ, không có gì lại, nhẹ thở ra một hơi.
Cô chỉ xem người ta đi siêu thị trên TV, đáng tiếc người ta không có chiếu đến chi tiết tính tiền này, làm cô quê muốn chết.
Hai người xách theo bao lớn bao nhỏ về nhà, Nguyễn Du Du đem tóc cột hết lên đỉnh đầu, đeo chiếc tạp dề mới mua vào, khẩu khí nói: “Thẩm tiên sinh, anh ra ngoài chờ chút đi, một lát liền xong.”
Thẩm Mộc Bạch đối với biểu hiện của cô vừa rồi ở siêu thị còn chút nghi ngơ, bất quá, hắn đoán có thể là trước đây cô mua đồ ở những chợ nhỏ, cô không biết tính tiền trong siêu thị cũng dễ hiểu. Lúc này thấy cô gái nhỏ một bộ dáng hăng hái ý chí chiến đấu, liền gật gật đầu, “Du Du vất vả rồi.”
Dù sao hắn cũng không nấu cơm, đại thiếu gia sống trong nhung lụa từ bé, những việc này căn bản không cần hắn động tay, liền dứt khoát rời phòng bếp, đi thư phòng mở máy tính ra, bắt đầu xử lý công việc bị tồn đọng lại trong ngày nay. Nghĩ nghĩ có chút không yên tâm, hắn lại đem cửa thư phòng mở ra, như vậy phòng bếp có tiếng gì hắn cũng có thể kịp thời nghe được.
Nguyễn Du Du nhìn nhìn đồng hồ, quyết định bắt đầu từ món đơn giản nhất, trứng xào cà chua.
Cô theo hồi ức nhớ lại các bước mà dì giúp việc từng làm, cảm thấy có chút mơ hồ, dứt khoát mở điện thoại, lên mạng gõ gõ.
“Bước đầu tiên, đem hành băm nhuyễn, thái cà chua bỏ vào xào chung……”
Nguyễn Du Du đem cà chua cắt thành từng khối, cắt một chút hành, cô rất cẩn thận, không có cắt phải tay.
Đem nồi đặt lên bếp, cô xoay xoay nút bật, một trận âm “Tư tư tư tư” truyền tới, nhưng không thấy có lửa.
Nguyễn Du Du có chút kỳ quái, cô thấy người giúp việc bật bếp liền có lửa mà ta, như thế nào tới lượt cô lại không được.
Thẩm Mộc Bạch ở thư phòng nghe tiếng “Tư tư” vang trong phòng bếp nửa ngày, rốt cuộc nhịn không được đi ra xem thử, thấy cô gái nhỏ đang phình phình quai hàm, tức giận giống như con ếch xanh phồng miệng, tay nhỏ hận không thể bẻ gẫy cái nút bật bếp.
Thấy hắn tới, ếch xanh nhỏ đúng tình hợp lý mà chỉ trích, “Có phải bếp nhà anh hư rồi không, bật mãi thế nào lại không có lửa.”
Thẩm Mộc Bạch liếc thoáng qua, thấy cô có vẻ đang thái cà chua, cắt thành 5,6 khối, di động một bên đang phát ra âm thanh các quy trình nấu trứng xào cà chua, trong lòng hắn tức khắc dâng lên một dự cảm không ổn, gật gật đầu, “Đúng vậy, có thể là hỏng rồi, em đừng làm nữa.”
Nguyễn Du Du thở phì phì mà “Hừ” một tiếng, nghĩ nghĩ, lại cầm di động gõ gõ, tìm tòi cách mở bếp ga, một lát sau phảng phất như đã ngộ ra: “Ha, tôi biết rồi!”
Cô đem nút bật ấn xuống, lại xoay nửa vòng, ngọn lửa xanh lam liền xuất hiện.
Nguyễn Du Du đắc ý mà nhìn Thẩm Mộc Bạch, “Thấy không, không có gì là không thể hết, anh mau đi ra đi, đừng đứng đây cản trở tôi nấu cơm.”
Thẩm Mộc Bạch nhìn nhìn con cá to ở xa xa, do dự một chút, chung quy